Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 91

Hạnh đi trước bác Lồng Cẩm, ngó xuống phía chân núi. Con diều hâu

từ đằng sau đập cánh ào ào và bay vút qua đầu. Nó bay được một đoạn thì
từ trong những lùm lá rậm rạp, con cốc cũng bay ra. Cốc bay theo điều hâu
mồi, kêu lên những tiếng quen thuộc "tri... tri... kiu, tri... tri... kiu u u, hu
hu...". Đến chân núi, chỗ vườn cam hoa nở trắng xóa, bác Lồng Cẩm dừng
chân:

- Nào, Hạnh nhìn lại xem. Chỗ ta ngồi có đúng là hình cá ông voi

không?

Hạnh ngó nghiêng một hồi, rồi bước tiếp:
– Đúng là cá voi. Chuyện thế nào hả chú Lồng Cẩm?
Bác Lồng Cẩm đăm chiêu, vô tình giẫm đúng theo từng bước chân đi

trước của Hạnh. Giọng người thợ săn thong thả:

- Tôi ở đảo từ lúc mới đẻ. Nghe kể lại rằng thời lâu lắm rồi, có dễ

hàng dăm chục năm trước, đảo Hải Vũ có một ngày động biển. Bữa ấy, có
một đàn bốn con cá voi từ biển bơi vào bãi cát. Có một con nhỏ thôi, ba con
còn lại đến là lớn. Người ta nói riêng thân nó đã bằng cả một gian nhà. Cả
bốn con cá voi cứ nằm vậy, từ sáng đến chiều. Dân trên đảo mới đầu còn sợ
hãi, sau quen dần, đến trẻ con cũng dám đến gần. Bà con không nỡ giết
chúng. Tưởng rằng nếu mắc cạn, nước triều lên thì chúng sẽ bơi ra khơi,
nhưng sáng hôm sau, cả bốn con cá voi vẫn nằm yên chỗ cũ. Đám dân chài
khỏe mạnh bàn nhau chằng dây chão, kéo từng con xuống nước. Y như kéo
thuyền vậy. Nào ngờ, kéo buổi sáng, buổi chiều chúng lại bơi vào, phơi
mình trên cát. Cũng đủ bốn con cũ, chỉ khác là bốn con cá voi nằm ở sâu
vào bờ hơn chỗ trước gần hai chục mét.

Dân trên đảo thấy điểm khác thường, lo sợ ghê gớm. Thuyền chài

trong mấy buổi không dám ra khơi đánh cá. Biển thì vẫn động nước ầm ĩ.
Từ buổi sáng đến tận chiều, bầu trời chỉ một màu ráng đỏ như có đám cháy.
Nhìn ra bãi cát ven biển trắng xóa, chỉ thấy lù lù bốn con cá voi nằm đó.
Lão chủ đảo cầu cúng suốt ngày đêm...

Hạnh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.