Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 22

mấy chốc, chỉ còn lại Louki, Maurice Raphaël và tôi dưới cổng. “Tôi
chở các bạn về nhé?” Maurice Raphaël đề nghị. Chúng tôi chạy dưới
mưa, xuống đến cuối đường, nơi anh đỗ xe, một chiếc Ford cũ màu
đen. Louki ngồi cạnh anh, còn tôi, ở băng ghế sau. “Tôi thả ai xuống
trước đây?” Maurice Raphaël hỏi. Louki nói tên phố nhà nàng, nói
rõ thêm rằng nó nằm quá nghĩa trang Montparnasse. “Thế thì cô
sống ở vùng rìa”, anh nói. Và tôi tin cả hai chúng tôi đều không hiểu
“ở vùng rìa” nghĩa là sao. Tôi bảo anh thả tôi xuống sau khi hết hàng
rào vườn Luxembourg, ở góc phố Val-de-Grâce. Tôi không muốn
anh biết chính xác tôi sống ở đâu vì sợ anh sẽ đặt cho tôi những câu
hỏi.

[10] Trò chơi một mình xếp các quân bài theo trật tự quy định, còn có

tên gọi khác khá phổ biến ở Việt Nam là “solitaire”.

Tôi bắt tay Louki và Maurice Raphaël, bụng bảo dạ rằng cả hai

đều không biết tên tôi. Tôi là một người khách rất kín đáo của quán
Le Condé và tôi hơi tách biệt một chút, chỉ làm một việc là lắng nghe
mọi người khác. Với tôi như thế là đủ. Tôi cảm thấy thoải mái khi ở
cùng họ. Với tôi quán Le Condé là một chốn trú ẩn khỏi mọi thứ gì
mà tôi mường tượng là u ám của cuộc đời. Hẳn rồi sẽ có một phần
con người tôi - cái phần tốt đẹp nhất - tới một ngày tôi buộc phải để
lại nơi đó.

“Cậu thật khôn ngoan khi chọn sống ở khu Val-de-Grâce”,

Maurice Raphaël bảo tôi.

Anh mỉm cười với tôi và tôi thấy như thể nụ cười ấy biểu lộ vừa

sự quý mến vừa sự mỉa mai.

“Hẹn sớm gặp lại nhé”, Louki nói.
Tôi ra khỏi xe, đợi cho nó biến mất về phía Port-Royal, để rồi đi

ngược lại con đường. Trên thực tế, tôi không hoàn toàn sống trong
khu Val-de-Grâce, mà lui xuống dưới một chút, trong tòa nhà số 85
trên đại lộ Saint-Michơi, nhờ phép màu, tôi đã tìm được một căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.