Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 27

Ngay khi biết được địa chỉ khách sạn của cô ta, tôi liền đến tận

nơi. Tôi chọn quãng thời gian trống trải của buổi chiều. Sẽ có nhiều
cơ may cô ta không có ở đó hơn. Ít nhất thì tôi hy vọng là vậy. Nhờ
thế tôi sẽ có thể đặt vài câu hỏi về cô ta ở chỗ tiếp tân. Đó là một
ngày thu đầy nắng và tôi quyết định đi bộ. Tôi xuất phát từ phía các
ke sông và chậm rãi tiến sâu vào vùng đất liền. Phố Cherche-Midi,
mặt trời chiếu vào mắt tôi. Tôi bước vào quán Le Chien qui fume, gọi
một ly cognac. Tôi lo lắng. Tôi nhìn đại lộ Maine đằng sau ô kính. Tôi
sẽ phải đi trên vỉa hè bên trái để đến được đích. Không có lý do nào
để phải lo lắng. Càng đi trên đại lộ, tôi càng trở nên bình tĩnh hơn.
Tôi gần như chắc chắn rằng cô ta không có ở đó, vả lại lần này tôi
cũng sẽ không vào trong khách sạn để đặt các câu hỏi. Tôi sẽ lượn lờ
xung quanh, như khi người ta muốn định vị một cái gì đó. Tôi còn
đầy thời gian. Tôi đã được trả tiền để làm vậy.

Tới phố Cels, tôi quyết định phải làm sao biết cho thật rõ. Đó là

một phố yên tĩnh và xám xịt, gợi lên trong tâm trí tôi không phải một
ngôi làng hay một khu ngoại ô, mà là những vùng bí ẩn mà người ta
gọi là “vùng sâu vùng xa”. Tôi tiến thẳng về phía bàn tiếp tân khách
sạn. Không có ai. Tôi đợi chừng mười phút, nuôi hy vọng cô ta
không xuất hiện. Một cánh cửa mở ra, một phụ nữ tóc nâu cắt ngắn,
vận đồ đen, đi đến bàn tiếp tân. Tôi cất giọng cố sao thật dễ chịu:

“Tôi muốn hỏi về Jacqueline Delanque.”
Tôi nghĩ ở đây cô ta đăng ký phòng bằng tên hồi con gái.
Bà ta mỉm cười với tôi và nhấc cái phong bì từ một ngăn để đồ

đằng sau lưng.

“Ông là ông Roland phải không?”
Tay ấy là ai? Tôi mơ hồ gật đầu phứa. Bà ta chìa cho tôi cái phong

bì ở trên ghi dòng chữ bằng mực xanh: Gửi Roland. Phong bì không
dán. Trên một tờ giấy rộng bản, tôi đọc được:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.