Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 30

Hắn đang lôi kéo tôi vào tấn thảm kịch hay địa ngục hôn nhân

nào đây? Tôi thấy nỗi nản lòng dâng lên, và không còn thật chắc
chắn là mình muốn đến chỗ hẹn nữa. Tôi đi xuyên qua Rừng về
hướng đầm Saint-James và cái hồ nhỏ nơi tụ tập những người ưa
trượt pa tanh vào mùa đông. Tôi là người dạo chơi duy nhất và có
cảm giác mình đang ở rất xa Paris, đâu đó trong vùng Sologne.
Thêm một lần, tôi lại vượt qua được nỗi nản lòng. Một sự tò mò mơ
hồ mang tính chất nghề nghiệp làm tôi bỏ dở cuộc dạo chơi ngang
rừng quay trở về ven rìa khu Neuilly. Vùng Sologne. Neuilly. Tôi
hình dung những buổi chiều mưa đằng đẵng mà cặp vợ chồng
Choureau ấy từng có ở Neuilly. Và ở đó tại Sologne, ta nghe tiếng tù
và đi săn, vào lúc hoàng hôn. Vợ hắn có cưỡi ngựa như nữ chiến
binh Amazon hay không? Tôi phá lên cười lúc nhớ tới lời nhận xét
của Blémant: “Anh ấy mà, Caisley, anh dấn tới quá nhanh. Lẽ ra anh
phải đi viết tiểu thuyết thì mới phải”.

***

Hắn sống ở cuối đường, cửa ô Madrid, một tòa nhà hiện đại với

cửa vào to lớn gắn kính. Hắn đã bảo tôi đi đến hết sảnh, về bên tay
trái. Tôi sẽ thấy tên hắn trên cửa. “Đó là một căn hộ nằm ở tầng trệt.”
Tôi đã thấy rất ngạc nhiên trước nỗi buồn bã lúc hắn nói ra từ “tầng
trệt”. Sau đó là một quãng dài im lặng, như thể hắn thấy tiếc vì đã
thú nhận như vậy.

“Còn địa chỉ chính xác thì sao?” tôi hỏi hắn.
“Số 11 đại lộ Bre eville. Ông ghi được chưa? Số 11... Bốn giờ có

được không?”

Giọng hắn đanh lại, gần như có âm điệu kiêu kỳ.
Một tấm biển nhỏ mạ vàng gắn trên cửa: Jean-Pierre Choureau,

bên dưới có một con mắt thần. Tôi bấm chuông. Tôi đợi. Ở đó, trong
cái sảnh hoang vắng và im lìm ấy, tôi tự nhủ mình đã tới quá muộn.
Hắn đã tự sát. Tôi thấy xấu hổ vì trong óc đã nảy ra một ý nghĩ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.