Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 36

Hắn lắc đầu tỏ ý là không. Thậm chí không cả niềm hy vọng một

đêm nào đó nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ thông báo cô ta
trở vê. Và rồi hắn nghĩ cô ta sẽ không bao giờ gọi điện thoại nữa.

“Anh quen cô ấy như thế nào?”
Cô ta từng được tuyển vào Zannetacci để thế chỗ một nhân viên.

Công việc thư ký t thời. Hắn đọc cho cô ta chép vài bức thư gửi
khách hàng và nhờ vậy mà họ quen nhau. Họ gặp nhau bên ngoài
văn phòng. Cô ta bảo mình là sinh viên ở trường Ngôn ngữ phương
Đông, mỗi tuần cô ta theo hai cua ở đó, nhưng hắn chưa bao giờ biết
chính xác cô ta học thứ ngôn ngữ nào. Các thứ tiếng châu Á, cô ta
nói. Và, sau hai tháng, họ cưới nhau một sáng thứ Bảy ở tòa thị
chính Neuilly, nhân chứng là hai đồng nghiệp tại văn phòng
Zannetacci. Không có ai khác dự vào cái với hắn chỉ thuần túy là
một việc cho đúng thủ tục. Họ đi ăn trưa cùng các nhân chứng ngay
gần nhà hắn, ở rìa rừng Boulogne, tại một quán ăn hay lai vãng
khách của các khu vui chơi lân cận.

Hắn nhìn tôi vẻ phiền muộn. Có vẻ như là hắn muốn cung cấp

cho tôi những lời giải thích cặn kẽ hơn về cuộc hôn nhân này. Tôi
mỉm cười với hắn. Tôi không cần những lời giải thích. Hắn vận sức
để cố gắng và, như thể quyết định liều một cú:

“Chúng tôi đang cố tạo ra những mối liên hệ, anh cũng hiểu rồi

đấy...”

À vâng, tôi hiểu chứ. Trong cái cuộc đời đôi khi với ta thật giống

một vùng đất rộng lớn hoang vu không biển chỉ đường này, ở giữa
tất tật những đường hội tụ ảo và những chân trời đã mất, ta những
muốn tìm các điểm mốc, dựng ra một dạng sơ đồ để không còn cảm
giác mình phải lèo lái vô hướng nữa. Thế nên, ta dệt những kết nối,
ta cố biến những gặp gỡ chẳng may trở nên vững chắc hơn. Tôi nín
lặng, nhìn chăm chăm vào chồng tạp chí. Giữa cái bàn thấp là một
gạt tàn màu vàng mang dòng chữ: Cinzano. Và một cuốn sách bìa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.