Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 44

quay trở lại cái tầng trệt Neuilly đó vào cuối buổi chiều như lần
trước, rồi cùng hắn chờ bóng tối buông, dưới ngọn đèn chụp đỏ. Tôi
giở tấm bản đồ Taride vẽ Paris cũ kỹ mà tôi vẫn luôn luôn để trên
bàn làm việc, trong tầm tay với. Vì giở nó ra xem quá nhiều, tôi
thường xuyên làm rách các mép và, lần nào cũng vậy, tôi lấy băng
dính dán lên chỗ rách, như băng bó cho một người bị thương. Quán
Le Condé. Neuilly. Khu Étoile. Đại lộ Rachel. Lần đầu tiên trong
cuộc đời chuyên nghiệp của mình, tôi cảm thấy nhu cầu phản kháng
trong khi tiến hành cuộc điều tra. Phải, tôi đi, theo chiều ngược lại,
con đường mà Jacqueline Delanque đã theo. Jean-Pierre Choureau
thì chẳng tính đến làm gì nữa. Hắn chỉ là một vai phụ và tôi thấy
hắn đi xa mãi mãi, xách trên tay một cái cặp màu đen, về phía trụ sở
hãng Zannetacci. Xét cho cùng, người duy nhất đáng quan tâm là
Jacqueline Delanque. Từng có rất nhiều Jacqueline trong đời tôi...
Hẳn cô ta sẽ là người cuối cùng. Tôi lấy tàu điện ngầm, tuyến Bắc-
Nam, như người ta hay nói, tuyến nối đại lộ Rachel với quán Le
Condé. Các ga cứ trôi qua, còn tôi lội ngược thời gian. Tôi xuống ở
Pigalle. Và tại đó, tôi bước đi trên dải đất giữa đại lộ bằng bước chân
nhẹ nhõm buổi chiều rải nắng thu, ta những muốn tạo lập các kế
hoạch cho tương lai và cuộc đời như thể sẽ bắt đầu lại từ con số
không. Dù thế nào đi nữa, chính ở vùng này cuộc đời cô ta đã bắt
đầu, cuộc đời của cái cô Jacqueline Delanque ấy... Tôi thấy như thể
mình đang có hẹn với cô ta. Đến quảng trường Blanche, tim tôi đập
hơi mạnh một chút và tôi thấy cảm động và thậm chí e ngại. Lâu lắm
rồi tôi không cảm thấy điều này. Tôi tiếp tục tiến lên trên dải đất
bằng bước đi mỗi lúc một gấp gáp hơn. Tôi hoàn toàn có thể vừa
nhắm mắt vừa bước đi trong cái khu phố thân thuộc này: Moulin-
Rouge, Le Sanglier Bleu... Biết đâu nhỉ? Tôi đã bắt gặp cái cô
Jacqueline Delanque ấy cách đây rất lâu, trên vỉa hè bên tay phải khi
cô ta đến gặp mẹ ở Moulin-Rouge, hoặc giả trên vỉa hè bên tay trái
vào giờ tan lớp của trường trung học Jules-Ferry. Đây rồi, tôi đã tới
nơi. Tôi đã quên mất rạp chiếu phim nằm ở góc đại lộ. Nó tên là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.