Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 52

hiểu ra rằng chính ông là người trả tiền thuê căn hộ. Thỉnh thoảng
tôi vẫn gặp ông. Ông làm việc tạiưởng sửa chữa ô tô, ở Auteuil.
Nhưng chúng tôi gần như không bao giờ nhắc đến quá khứ. Ông
cũng ít nói y hệt mẹ. Khi dẫn tôi về sở cảnh sát, họ đặt cho tôi các
câu hỏi mà tôi buộc phải trả lời nhưng, thoạt tiên, tôi làm việc đó rụt
rè đến mức họ bảo tôi: “Cháu không nói nhiều nhỉ”, giống như hẳn
họ sẽ nói với mẹ và với Guy Lavigne nếu có khi nào hai người rơi
vào tay họ. Tôi không có thói quen nghe người ta đặt câu hỏi cho
mình. Thậm chí tôi còn kinh ngạc vì thấy người ta quan tâm tới
trường hợp của tôi. Lần thứ hai, ở chỗ sở cảnh sát Grandes-
Carrières, tôi gặp một tay cớm dễ chịu hơn người lần trước và tôi
thấy rất thích cái cách ông đặt câu hỏi cho tôi. Và thế là ta được phép
tâm sự, nói về mình, ai đó ở trước mặt bạn quan tâm đến những
hành động và cử chỉ của bạn. Tôi ít quen thuộc với tình huống này
tới mức không tìm ra từ để trả lời. Trừ các câu hỏi thật cụ thể. Chẳng
hạn: Cháu đã học ở trường nào? Trường của các bà xơ Saint-Vincent
de Paul ở phố Caulaincourt và trường tiểu khu trên phố Antoine e.
Tôi ngượng khi phải nói với ông rằng tôi không được nhận vào
trường trung học Jules-Ferry, nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu và
thú nhận với ông điều đó. Ông bèn cúi xuống tôi và bảo, giọng rất
dịu dàng, như thể muốn an ủi tôi: “Kệ cái trường trung học Jules-
Ferry chứ...” Và câu nói đã làm tôi ngạc nhiên đến nỗi thoạt tiên tôi
suýt bật cười. Ông mỉm cười với tôi và nhìn vào mắt tôi, một cái
nhìn trong vắt giống mẹ tôi, nhưng dịu dàng hơn, chăm chú hơn.
Ông cũng hỏi tình trạng gia đình của tôi. Tôi cảm thấy tin cậy và đã
nói ra được với ông vài mẩu thông tin nghèo nàn: mẹ tôi xuất thân
từ một ngôi làng vùng Sologne, nơi một ông tên là Foucret, giám đốc
Moulin-Rouge, có đất riêng. Và chính bởi vậy mà khi còn rất trẻ, lúc
mới lên Paris, bà đã tìm được một công việc tại chốn ấy. Tôi không
biết bố tôi là ai. Tôi sinh ra ở đó, Sologne, nhưng chúng tôi chưa bao
giờ quay trở lại. Thế nên mẹ vẫn thường xuyên nhắc đi nhắc lại với
tôi: “Chúng ta không còn gốc rễ nữa rồi...” Ông nghe tôi nói và thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.