Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 58

khu. Kể từ quảng trường nhỏ La Trinité trở đi là bắt đầu “những
đoạn dốc đầu tiên”. Cứ lên cao mãi không ngừng cho tới lâu đài
Sương Mù và nghĩa trang Saint-Vincent, trước khi lại đi xuống về
phía hậu cảnh Clignancourt, hẳn lên phía Bắc.

“Bạn biết nhiều thứ thật đấy”, cô bảo tôi. Và nụ cười của cô đã

chuyển sang mỉa mai. Đột nhiên cô xưng hô thân mật với tôi, nhưng
tôi thấy chuyện đó là tự nhiên. Cô gọi người đàn bà tên Suzanne
mang tới cho hai ly nữa. Tôi không quen uống rượu, với tôi một ly
đã là quá nhiều. Nhưng tôi không dám từ chối. Để xong cho nhanh,
tôi nuốt ực ly rượu. Cô vẫn quan sát tôi, im lặng.

“Bạn có đi học không?”
Tôi ngần ngừ trước khi trả lời. Tôi vẫn luôn luôn mơ trở thành

sinh viên, vì thấy cái từ ấy thật thanh lịch. Nhưng giấc mơ này với
tôi đã trở thành bất khả vào cái ngày tôi không được nhận vào
trường trung học Jules-Ferry. Có phải vì uống sâm banh mà tôi trở
nên tự tin không? Tôi cúi về phía cô và, có lẽ nhằm tăng sức thuyết
phục, tôi đưa mặt mình vào sát mặt cô:

“Có, mình là sinh viên.”
Cái lần đầu tiên đó, tôi không hề để ý tới những người khách

xung quanh chúng tôi. Không có gì chung với Le Condé. Nếu không
ngại gặp lại vài bóng ma, một đêm nào đó tôi sẵn sàng quay về nơi
ấy để hiểu cho rõ mình từ đâu tới. Nhưng phải thận trọng. Vả lại có
nguy cơ tôi sẽ thấy quánđóng cửa. Đổi chủ. Tất cả những thứ này
đâu có nhiều tương lai.

“Sinh viên ngành gì?”
Cô làm tôi sững lại. Sự chân thành nơi cái nhìn của cô đã khích lệ

tôi. Chắc chắn cô không thể nghĩ là tôi đang nói dối.

“Ngôn ngữ phương Đông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.