Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 72

nên quá sức trang trọng. Tôi liên tục bắt gặp ánh mắt của cô. Cơ hồ
cô không muốn cười. Ngược lại, cô có vẻ hết sức thành khậm chí lo
lắng vì không hiểu được nghĩa các từ. Sự nghiêm túc này, rốt cuộc cô
cũng truyền được sang cho tôi. Tôi gần như thấy xấu hổ vì phản ứng
ban đầu của mình. Tôi còn chẳng dám nghĩ đến sự náo loạn hẳn
mình sẽ gây ra nếu phá lên cười. Và trong ánh mắt cô, tôi tin mình
thấy được một dạng lời kêu cứu, một tra vấn. Tôi có xứng đáng ở
đây với các anh không? Guy de Vere đã đan những ngón tay lại.
Giọng ông trầm xuống hơn và ông nhìn chăm chăm vào cô như thể
chỉ đang nói với một mình cô. Cô cứng đờ người vì thế. Có lẽ cô sợ
bị ông đặt một câu hỏi ngẫu hứng, kiểu như: “Thế còn cô thì sao, tôi
rất muốn biết ý kiến của cô về vấn đề này.”

Có điện trở lại. Chúng tôi còn ngồi thêm một lúc trong phòng làm

việc, một điều không thường thấy. Các cuộc họp vẫn luôn luôn diễn
ra trong phòng khách và tập hợp chừng chục người. Tối hôm ấy,
chúng tôi chỉ có bốn người và hẳn de Vere thích tiếp đón chúng tôi
trong phòng làm việc chính bởi số lượng nhỏ bé đó. Và lần này chỉ
với một lời hẹn đơn giản, chứ không phải qua tờ giấy mời quen
thuộc mà bạn nhận được ở nhà mình hoặc được người ta đưa cho ở
hiệu sách Véga, nếu như bạn là khách quen ở đó. Cùng một số văn
bản sao chụp, tôi còn giữ được vài tờ giấy mời ấy, và hôm qua chợt
tìm lại được một trong số chúng:

Roland thân mến của tôi,

Guy de Vere

rất lấy làm hân hạnh được đón tiếp bạn

vào thứ Năm 16 tháng Giêng, lúc 20 giờ 5,

quảng trường Lowendal (quận XV)

tòa nhà thứ 2 bên trái

tầng 4 bên trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.