Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 73


Giấy briscol màu trắng, lúc nào cũng cùng kích cỡ, và những ký

tự in chìm cũng có thể dùng để thông báo về một cuộc họp xã giao,
tiệc cocktail hoặc sinh nhật.

Tối hôm ấy ông tiễn chúng tôi ra tận cửa căn hộ. Guy de Vere và

cặp lần đầu tiên tới đây hơn chúng tôi chừng hai mươi tuổi. Vì thang
máy quá nhỏ cho cả bốn người, cô và tôi đi xuống bằng đường cầu
thang.

Có một lối đi riêng men theo các tòa nhà giống hệt nhau với mặt

tiền màu be và phớt đỏ. Những cánh cửa sắt rèn y đúc bên dưới một
ngọn đèn. Những hàng cửa sổ y đúc. Đi qua cửa sắt, chúng tôi đứng
trước quảng trường nhỏ trên phố Alexandre-Cabanel. Tôi muốn nhất
thiết viết cái tên này ra, bởi chính tại đó con đường của chúng tôi đã
giao nhau. Chúng tôi đứng im một lúc ngay giữa quảng trường ấy,
tìm lời để nói. Tôi là người phá vỡ sự im lặng.

“Cô sống ở khu phố này à?”
“Không, bên Étoile cơ.”
Tôi tìm một cái cớ để không phải rời khỏi cô ngay lập tức. “Ta có

thể đi cùng nhau một đoạn.”

Chúng tôi bước đi dưới cây cầu cạn chạy suốt đại lộ Grenelle. Cô

đề nghị tôi đi bộ theo đường tàu điện ngầm trên không dẫn tới
Étoile này. Nếu thấy mệt, lúc nào cô cũng có thể dùng tàu điện ngầm
đi nốt chặng đường còn lại. Đó hẳn phải là một tối Chủ nhật hoặc
một ngày lễ. Không có người đi lại, mọi quán cà phê đều đóng cửa.
Dẫu có thế nào, trong trí nhớ tôi, đêm hôm ấy chúng tôi đã ở trong
một thành phố hoang vắng. Cuộc gặp của chúng tôi, giờ đây khi tôi
nghĩ lại, như thể là cuộc gặp của hai con người không có nổi một chỗ
neo đậu trong đời. Tôi tin cả hai chúng tôi đều cô độc trong thế giới.

“Cô quen Guy de Vere từ lâu chưa?” tôi hỏi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.