“Ở chỗ làm, một người phụ trách giao việc cho tôi... Anh ta tỏ ra
dễ mến với tôi... Anh ta nhiều tuổi hơn... Sau một thời gian, anh ta
muốn cưới tôi...”
Nghe như cô đang tìm cách tự biện minh trước một người bạn
thời thơ ấu đã từ lâu cô không biết tin tức và cô vừa tình cờ gặp trên
phố.
“Nhưng còn cô, lấy chồng cô có thích không?
Cô nhún vai, như thể tôi vừa nói ra một điều gì thật phi lý. Lúc
nào tôi cũng trông chờ cô nói: “Nhưng xem kìa, anh biết rõ tôi đến
thế...”
Sau rốt, hẳn tôi đã quen biết cô trong một cuộc đời trước.
“Anh ta vẫn luôn luôn nói với tôi rằng anh ta muốn điều tốt cho
tôi... Đúng thế thật... Anh ta muốn điều tốt cho tôi... Anh ta có chút
tự coi mình là bố tôi...”
Tôi nghĩ cô đợi từ tôi một lời khuyên. Hẳn cô không có thói quen
tâm sự.
“Thế anh ấy không bao giờ đi cùng cô đến chỗ những cuộc họp
à?”
“Không. Anh ấy nhiều việc quá.”
Cô đã gặp de Vere qua một người bạn thời trẻ của chồng cô. Anh
ta đã dẫn de Vere tới ăn tối cùng họ ở Neuilly. Cô nói cho tôi mọi chi
tiết đó, mày nhíu lại, như thể sợ quên đi mất một điều gì, ngay cả chi
tiết nhỏ nhặt nhất.
Chúng tôi đang ở cuối lối đi, trước bức tượng Nữ thần Tự do. Một
cái ghế băng bên tay phải. Tôi khồông biết cô hay tôi ngồi xuống đó
trước, hoặc giả hai chúng tôi nảy ra ý nghĩ ấy cùng một lúc. Tôi hỏi
cô không phải về nhà à. Đây là lần thứ ba hoặc thứ tư cô dự những
cuộc họp của Guy de Vere, và quãng mười một giờ tối cô sẽ ở trước
cầu thang của bến tàu điện ngầm Cambronne. Và lần nào cũng vậy,