Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 81

chúng tôi cùng những người khác, ở quán Le Condé, ăn mừng sinh
nhật La Houpa. Họ mời chúng tôi uống rượu. Về đến phòng, chúng
tôi đã hơi say. Tôi mở cửa sổ. Tôi gào tướng lên: “Tarride! Tarride!..”
Phố vắng tanh và cái tên vang vọng thật kỳ cục. Thậm chí tôi còn có
cảm giác tiếng vọng dội vào người ông ta. Louki đến bên tôi, và cô
cũng hét: “Tarride!... Tarride!...” Một trò đùa trẻ con làm chúng tôi
cười phá. Nhưng sau rốt tôi tin người đàn ông ấy sẽ hiện ra và
chúng tôi sẽ làm phục sinh tất cả những người vắng mặt lẩn quất
trên phố này. Sau một lúc, người gác đêm của khách sạn tới gõ cửa
phòng chúng côi. Anh ta nói bằng giọng âm u mồ mả: “Làm ơn giữ
trật tự.” Chúng tôi nghe tiếng anh ta nặng nhọc bước xuống cầu
thang. Thế là, tôi căn cứ vào đó để kết luận rằng bản thân anh ta
cũng là một người vắng mặt giống như cái người tên là Tarride kia
và tất cả những ai trốn trong các căn hộ có sẵn đồ đạc của phố
Argentine.

đến điều đó mỗi lần xuôi phố về căn phòng của mình. Louki từng

bảo tôi rằng cả cô, trước khi lấy chồng, cũng từng sống ở hai khách
sạn khu này, ngay chếch lên phía Bắc một chút, phố Armaillé, rồi
phố Étoile. Vào thời kỳ ấy, hẳn chúng tôi đã đi ngang qua mà không
nhìn thấy nhau.

***

Tôi còn nhớ cái buổi tối cô quyết định không trở về nhà chồng

nữa. Ở quán Le Condé, hôm đó, cô giới thiệu Adamov và Ali Cherif
với tôi. Tôi mang về cái máy chữ mà Zacharias cho mượn. Tôi những
muốn bắt tay vào viết Các vùng trung tính.

Tôi đặt máy chữ xuống cái bàn nhỏ bằng gỗ thông nhiều vân của

căn phòng. Trong đầu tôi đã có sẵn câu đầu tiên: “Các vùng trung
tính sở hữu ít nhất cái lợi thế này: chúng chỉ là điểm xuất phát và rồi
đến một ngày ta sẽ rời khỏi đó.” Tôi biết rằng khi ngồi trước máy
chữ, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như thế. Hẳn là phải gạch câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.