Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 82

mở đầu này đi. Và câu tiếp theo. Thế nhưng, tôi cảm thấy lòng can
đảm tràn ngập trong mình.

Cô phải về nhà để ăn tối ở Neuilly, nhưng đến tám giờ cô vẫn

nằm dài trên giường. Cô không bật đèn đầu giường lên. Rốt cuộc tôi
phải nhắc cô rằng đã đến giờ rồi.

“Đến giờ làm gì?”
Nghe giọng cô, tôi hiểu ra rằng cô sẽ không còn bao giờ đi tàu

điện ngầm để xuống bến Sablons nữa. Một quãng im lặng kéo dài
giữa chúng tôi. Tôi ngồi trước máy chữ gõ lên các phím.

“Ta có thể đi xem phim,” cô nói với tôi. “Sẽ giết được thời gian.”
Chỉ cần đi ngang qua đại lộ Grande-Armée là đến được Studio

Obligado. Tối hôm ấy, cả hai chúng tôi đều không hề chú ý tới bộ
phim. Tôi nghĩ trong phòng có rất ít người. Vài người đã bị một tòa
án tuyên là “vắng mặt” từ lâu? Và cả chúng tôi nữa, chúng tôi là ai?
Chốc chốc tôi lại ngoảnh sang cô. Cô không nhìn lên màn ảnh, đầu
cô nghiêng sang một bên và có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ. Tôi e cô
sẽ đứng dậy quay trở về Neuilly. Nhưng không. Cô ở lại đến tận khi
hết phim

Ra khỏi Studio Obligado, cô có vẻ nhẹ nhõm. Cô nói với tôi rằng,

kể từ giờ, với cô đã là quá muộn để quay về nhà chồng. Hôm ấy anh
ta mời mấy người bạn của mình tới ăn tối. Thế đấy, hết rồi. Sẽ chẳng
bao giờ còn có bữa tối nào ở Neuilly nữa.

Chúng tôi không về phòng ngay, chúng tôi đi dạo rất lâu trong cái

vùng trung tính ấy, nơi cả hai chúng tôi từng trú ẩn vào những thời
kỳ khác nhau. Cô những muốn chỉ cho tôi thấy các khách sạn cô
từng ở, trên phố Armaillé và trên phố Étoile. Tôi cố nhớ đêm hôm đó
cô đã nói gì với tôi. Thật mù mờ. Chỉ là những mẩu những đoạn. Giờ
đã quá muộn để tìm lại những chi tiết bị thiếu hoặc những chi tiết
mà có lẽ tôi đã quên. Khi còn rất trẻ, cô rời khỏi nhà mẹ và khu phố
nơi cô sống cùng mẹ. Mẹ cô đã mất. Cô còn lại một người bạn gái từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.