Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 88

tàn tích từ tuổi thơ tôi: các khách sạn xập xệ phố Dauphine, ngôi
trường dạy giáo lý đơn sơ, quán cà phê ở giao lộ Odéon nơi vài kẻ
đào ngũ từ các căn cứ quân sự Mỹ lẻn ra buôn lậu hàng cấm, cầu
thang tối bên quảng trường Vert-Galant, và dòng chữ trên bức tường
nhớp nhúa của phố Mazarine, mà tôi đọc mỗi lần đi học: ĐỪNG
BAO GIỜ LÀM VIỆC.

Khi cô thuê một căn phòng xa hơn một chút về phía Nam, quãng

Montparnasse, tôi vẫn ở lại quanh khu Étoile. Bên tả ngạn, tôi muốn
tránh gặp phải những bóng ma. Trừ ở quán Le Condé và hiệu sách
Véga, còn thì tôi không muốn nấn ná làm gì tại khu phố cũ của
mình.

***

Và rồi còn phải kiếm tiền nữa. Cô đã bán một chiếc áo khoác lông

thú hẳn là quà tặng của chồng. Cô chỉ còn lại một cái áo gió quá
mỏng để chống chọi lại mùa đông. Cô đọc các thông báo tìm người
giống như cô từng làm ngay trước khi lấy chồng. Và thỉnh thoảng,
cô đến Auteuil gặp chủ một xưởng ô tô, một người bạn cũ của mẹ cô,
người vẫn giúp đỡ cô. Tôi gần như chẳng dám thú nhận về phần
mình tôi đang làm loại công việc gì. Nhưng tại sao lại phải che giấu
sự thật nhỉ?

Một gã tên là Béraud-Bedoin sống cùng khối nhà có khách sạn của

tôi. Chính xác là ở số 8 phố Saïgon. Một căn hộ có sẵn đồ đạc. Tôi
thường xuyên giáp mặt gã và không còn nhớ được lần đầu tiên
chúng tôi bắt chuyện với nhau là khi nào. Một tay thuộc dạng xảo
trá với mái tóc bồng bềnh, ăn vận lúc nào cũng chăm chút đáng kể
và vờ vịt một dáng vẻ thư thái thượng lưu. Tôi ngồi đối diện với gã,
ở một cái bàn trong quán cà phê kiêm quán ăn trên phố Argentine,
một buổi chiều của mùa đông năm ấy, khi ở Paris tuyết đang rơi. Tôi
bảo gã rằng tôi muốn “viết” lúc gã đặt cho tôi câu hỏi chường lệ:
“Còn anh, anh làm công việc gì?” Về phần gã, Béraud-Bedoin, thì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.