Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 95

“Anh đúng là hết thuốc chữa, Roland ạ, với câu chuyện dây

thường xuân đó... Tôi đã quen biết anh từ khi anh còn rất trẻ, có phải
không? Hồi ấy anh bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi.”
“Thế mà ngay khi anh còn ở cái tuổi đó, với tôi tựa như anh đã lên

đường đi tìm nhánh dây thường xuân bị mất ấy rồi. Tôi có nhầm kh

Ánh mắt ông không rời khỏi tôi và quanh ông bao phủ một cái

bóng buồn bã. Có lẽ chúng tôi đã nghĩ đến cùng một điều, nhưng tôi
không dám nói ra cái tên Louki.

“Lạ thật đấy,” tôi nói với ông. “Vào cái thời những cuộc họp của

chúng ta, tôi vẫn thường xuyên tới quán cà phê này, giờ thì nó không
còn là quán cà phê nữa rồi.”

Và tôi chỉ cho ông, cách chỗ chúng tôi vài mét, cửa hiệu đồ da Au

Prince de Condé.

“À đúng,” ông bảo tôi. “Paris đã thay đổi rất nhiều trong những

năm vừa qua.”

Ông nhíu mày nhìn tôi, như thể muốn nhớ lại một kỷ niệm xưa

cũ.

“Anh vẫn nghiên cứu các vùng trung tính chứ?”
Câu hỏi xuất hiện thật đột ngột, đến nỗi tôi không hiểu ngay ông

đang muốn ám chỉ điều gì.

“Khá là thú vị đấy, những gì anh viết về các vùng trung tính...”
Chúa ơi, trí nhớ thật xuất chúng... Tôi đã quên mình từng đưa ông

đọc văn bản ấy. Một tối nọ, sau một trong những cuộc họp của
chúng tôi tại nhà ông, Louki và tôi đã nán lại cuối cùng. Tôi hỏi ông
có cuốn sách nào viết về Quy hồi Vĩnh cửu hay không. Chúng tôi
đang ở trong phòng làm việc của ông và ông đưa mắt nhìn mấy cái
tủ sách của mình. Rốt cuộc ông tìm thấy một tác phẩm có bìa màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.