PHÍA ĐÔNG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG - Trang 149

- Em không dám cản các anh, nhưng em sợ ba buồn lòng.

George nói:

- Tụi anh sẽ viết một lá thư mời với lời lẽ khéo léo và vui vẻ. Ba ở chơi

với người này chán, ba có thể đến nhà đứa khác. Cứ như vậy ba có thể đi
thăm hết năm này qua năm khác cũng chưa giáp vòng các con và các dâu rể
của ba.

Họ tạm đồng ý với đường lối đó.

Tom cầm lá thư của Olive từ King City về, vì anh biết trước nội dung lá

thư nói gì rồi, nên anh chờ đến lúc ông Samuel một mình không có khách
hàng nào anh mới dám đưa. Lúc đó ông Samuel đang làm việc tại lò rèn.
Ông bóc thư bằng mũi ngọn một cái đinh dùng đóng móng ngựa, rồi đi ra
chỗ có ánh nắng để đọc cho rõ. Xong ông ngồi xuống một chiếc ghế dài
trước hiệu rèn ngó mông trong không trung. Ông mở thư ra đọc lại một lần
nữa. Rồi Tom thấy ông đứng dậy chậm rãi đi về phía ngọn đồi ở phía đông,
vừa bước đi vừa đá những viên đá sỏi bắt gặp trên đường.

Một cơn mưa nhỏ mới trút xuống nên một ít cỏ bắt đầu nhú lên. Ở lưng

chừng đồi, ông Samuel ngồi xổm xuống vốc một vốc đất lẫn đá sỏi giữa
lòng bàn tay rồi lấy ngón trỏ bươi ra. Trong đó lẫn một ít đá lửa, sa thạch,
một ít mi ca lóng lánh, vài cọng rễ nhỏ mong manh và một ít đá có vân.
Ông xòe mấy ngón tay ra để mặc mớ cát đá vụn chảy qua kẽ, rồi đứng dậy
thơ thẩn bước xuống đồi. Tới chỗ Tom đang tân vành sắt và bánh xe bò và
quay thử một bánh xe, ông đứng im quan sát Tom, như lần đầu thấy con
làm việc. Ông lên tiếng:

- Con đã trưởng thành và thạo việc rồi đó.

- Bây giờ ba mới nhận thấy như vậy hả ba?

- Ba biết lâu rồi chứ. Nhưng bây giờ ba mới có dịp nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.