PHÍA ĐÔNG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG - Trang 258

Abra lặng lẽ cầm ví tay lên. Nàng bước tới chỗ ông Bell trả tiền mấy ly

nước rau cần tây. Trước khi ra khỏi tiệm nàng dừng lại trước bàn có mấy
người vừa cười nhạo lạnh lùng nói:

- Các người hãy để cho anh ấy yên.

Rồi nàng xoay mặt bỏ đi. Một tên trơ tráo trong bọn nhại giọng eo éo nói

với theo: “Ô, anh Aron, đồng thời em cũng yêu anh biết chừng nào.”

Ra tới đường nàng rảo chân chạy để cố bắt kịp Aron nhưng vẫn không

thấy Aron đâu cả. Nàng đi qua đi lại các đường phố Salinas hi vọng bắt gặp
chàng đâu chăng. Nàng đâm giận dỗi chàng, nhưng cũng cảm thấy mình trơ
trọi vô cùng. Aron từ trước đến nay chưa bao giờ trốn tránh nàng thế này.
Abra không còn thói quen thích sống cô đơn như trước nữa.

*

Cal đã quen sống cô độc. Mỗi lần anh thử đi theo Abra và Aron nhưng họ

không muốn có sự hiện diện của anh. Anh đâm ghen tức và thử tìm cách lôi
cuốn sự chú ý của cô gái nhưng thất bại.

Việc học hành đối với Cal quá dễ dàng nhưng không đáng quan tâm lắm.

Anh không để ý nhiều đến các môn thể thao ở trường cũng như các hoạt
động khác. Một niềm khắc khoải lớn lao thúc đẩy Cal rời khỏi nhà lang
thang suốt đêm. Cal cao lớn và mảnh khảnh. Lúc nào trông anh cũng có vẻ
trầm ngâm. Aron thường được mọi người yêu mến vì vẻ bảnh trai và tính
đơn giản. Cal cố bắt chước anh mình. Cal cũng khao khát được tình cảm
thương mến, như mọi người.

Ở Aron người ta thấy vẻ thật thà dễ mến bao nhiêu thì ở Cal với nét mặt

sậm màu người ta thấy vẻ khép kín, khó chịu bấy nhiêu. Khi một người có
mặc cảm bị hắt hủi, người đó nhìn ở đâu cũng tưởng tượng ra toàn những
chuyện bị hắt hủi. Chính vì điểm đó mà Cal đã dựng lên một bức tường
khép kín vô hình quanh mình, bức tường đủ vững chãi để tự bảo vệ mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.