- Bà ấy viết di chúc để lại tất cả gia tài của bà cho Aron, con trai anh.
Ông Adam đọc mấy hàng chữ và tiếp tục nhìn sững vào tờ giấy như
muốn nhìn xuyên qua bên kia và nói:
- Nó không hề biết… bà ấy là mẹ nó.
- Anh không nói cho nó biết sao?
- Không.
- Trời ơi! - Ông cảnh sát trưởng kêu lên.
Ông Adam nói bằng giọng thật đứng đắn:
- Tôi tin rằng nó không muốn nhận thứ gì của bà ấy đâu. Chúng ta nên xé
bỏ tờ di chúc này và xem như không hề có thì hơn.
- Tôi e rằng không được. - Ông Quinn nói. - Bà ấy có gửi nữ trang ở ngân
hàng. Tôi cũng đã tới ngân hàng. Khỏi cần đợi lệnh tòa án. Xem như không
dính dáng gì cả.
Ông không nói với ông Adam về việc ông nghĩ có thể còn có nhiều hình
ảnh và sổ ghi địa chỉ giống với loại mà ông đã tìm thấy tại bàn giấy của bà
Kate và đã bí mật thiêu hủy hết.
- À. Cụ Bob đã cho phép tôi mở chiếc hộp đó ra. Có trên một trăm ngàn
Mĩ kim dưới hình thức những tờ chứng chỉ có thể đổi thành vàng. Số tiền đã
bó sẵn thành từng bó, ngoài ra còn có một cuốn giấy khác. Đó là tờ chứng
thư hôn thú.
Ông Adam dựa ngửa trên ghế. Vẻ hững hờ xa vắng lại tái hiện trên nét
mặt của ông, đó là dấu hiệu tách biệt ông với thế giới chung quanh. Ông
hỏi: