PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 125

Chúng tôi lấy các gói ra khỏi đôi ủng rồi đi ủng vào.

Chúng tôi cắp vào nách những thứ mang theo. Thế là ba đứa bắt đầu đi,

ướt như chuột lột, trần như nhộng, tất cả y phục chỉ có mỗi đôi ủng, chúng
tôi nhạy thong thả bước một. Chúng tôi tìm thấy ngay ngôi nhà. Nó khuất
trong bóng tối của đám bụi rậm. Cát vấp phải một cái rễ cây và xước cả
khuỷu tay: "Không hề gì! ' - nó nói một cách vui vẻ.

Các cửa sổ đều có ván ngoài. Chúng tôi đi vòng quanh nhà một lượt, và

thử nhòm qua những kẽ hở. Chúng tôi đâm ra sốt ruột. Đột nhiên, Cốp có
vẻ lưỡng lự:

- Này... Nếu có một cấp chỉ huy đang ở trong ấy thì sao...

- Thì chuồn chứ sao nữa! - Lia cười khẩy.

- Lão ta chỉ việc đọc số hiệu trung đoàn cánh mình ở đây này!

- Anbe vừa nói vừa vỗ vào mông đít.

Cửa ra vào ngôi nhà để ngỏ, ủng của chúng tôi gây ra một vài tiếng

động,, một chiếc bản lề rít lên. Chúng tôi nhìn thấy ánh sáng.

Một cô nàng hoảng sợ rú lên một tiếng. Chúng tôi nói với cô ta bằng thứ

tiếng Pháp cố cho thật dễ hiểu: "Này... này... bạn... bạn tết... "

Đồng thời để tranh thủ cảm tình của cô ta, chúng tôi giơ các gói lên.

Bây giờ, chúng tôi trông thấy cả hai cô kia. Cửa mở toang và ánh sáng

chiếu vào người chúng tôi. Các cô nàng nhận ra chúng tôi và cả ba cô cười
ngặt cười nghẽo về cách ăn mặc của chúng tôi. Các cô đứng trong khung
cửa, vặn cả người, gập cả người lại mà cười, gớm cười cười quá thể. Thân
hình các cô mới uyển chuyển làm sao.

- Đợi một tí nhé! - Các cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.