PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 15

- Mình vẫn bảo là cậu đừng có mang theo cái đồng hồ tốt như thế cơ mà.

Muynlơ có phần vụng về và lắm điều: đáng lẽ nó nên im đi thì hơn. Vì rõ

ràng là Kemơrich chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Tìm thấy cái đồng hồ hay không, cũng chẳng có nghĩa lý gì, bất quá

cũng đến gửi về cho gia đình nó thôi.

- Phăng, cậu thấy trong người thế nào... - Cốp hỏi. Kemơrich cúi đầu:

- Cũng thường thôi, chỉ phải cái chân đau quá.

Chúng tôi nhìn vào giường. Chân Kemơrich đặt dưới một vòng cung dây

thép, trên đó cái chăn đắp phồng lên. Tôi khẽ huých vào ống chân Muynlơ,
vì thằng này có thể nói toạc ra với Kemơrich điều mà bọn y tế đã cho
chúng tôi biết ở ngoài: Kemơrich không còn chân nữa. Người ta đã cưa
chân nó rồi. Bộ mặt nó trông khiếp quá, vừa vàng ệch lại vừa xám xịt màu
tro. Trên mặt nó, hiện lên những đường nét lạ lùng mà chúng tôi đã biết rõ
vì nhìn hàng trăm lần rồi. Nói cho đúng. đó không phải là đường nét, mà là
những dấu hiệu. Dưới làn da không còn sự sống nữa, sự sống dã bị đẩy ra
ngoài cơ thể rồi; thần chết đang hoành hành bên trong, và đã ngự trị trong
cặp mắt …

Đấy, Kemơrich, cái thằng bạn, vùa mới đây còn nướng thịt ngựa với

chúng tôi, còn cùng với chúng tôi rúc vào một cái hố trái phá, bây giờ như
vậy đấy. Vẫn là nó, mà lại không phải là nó nữa. Hình ảnh nó bị xóa mờ,
chập chờn như một tấm kính ảnh chụp hai lần. Ngay cả đến tiếng nói của
nó cũng đã phảng phất cái gì của thần chết.

Tôi nghĩ đến dạo chúng tôi ra mặt trận. Mẹ nó, một bà cụ to béo hiền

lành tiễn nó ra tận ga. Bà cụ khóc sướt mướt. Mặt bà cụ sưng húp lên.
Kemơrich có vẻ hơi ngượng, vì bà cụ chẳng giữ ý tứ gì cả, tưởng chừng cả
người bà cụ dã chảy ra thành mỡ và nước mắt. Bà cụ cứ thế túm ngay lấy
tôi, chốc chốc lại níu lấy cánh tay tôi, van vỉ tôi khi nào ra mặt trận thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.