PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 16

trông nom cho thằng Phăng. Kể mặt nó trông cũng non choẹt thực, và
xương cất yếu ớt đến nỗi mới đeo ba lô bốn tuần lễ mà chân đã to bè ra.
Nhưng đã ra trận thì còn trông nom ai được nữa! Cậu sắp được về nhà đấy.
- Cốp nói. - Nếu không thì cũng phải đợi đến ba hay bốn tháng nữa mới đến
kỳ nghỉ phép.

Kemơrich gật đầu. Tôi nhìn bàn tay nó mà ái ngại.

Chẳng khác gì bằng sáp: cáu ghét ở chiến hào đóng đầy cả kẽ móng tay,

đen kịt lại, như màu thuốc độc. Tôi nghĩ rằng trong khi Kemơrich dã tắt thở
từ lâu thì những cái móng tay này vẫn tiếp tục mọc, giống như một thứ cây
mọc ngầm, kỳ quái. Tôi tưởng như nhìn thấy trước mắt, chúng đang xoắn
lại thành hình trôn ốc, và vẫn mọc, đồng thời với đám tóc trên cái sọ đang
thối rửa - như cỏ trên một miếng đất màu mỡ, hệt như cỏ vậy. Sao lại có thể
thế được nhỉ......

Muynlơ cúi xuống: Phăng này, bọn mình mang các thứ lại cho cậu đây

Kemơrich ra hiệu bằng tay:

- Bỏ nó xuống gậm giường ấy.

Muynlơ làm theo. Kemơrich lại nói đến cái đồng hồ. Làm thế nào cho nó

yên tâm mà không khiến nó sinh nghi... Muynlơ ngẩng lên, tay cầm một
đôi ủng phi công.

Một đôi ủng kiểu ăng lê tuyệt đẹp, da vàng và mềm, cao đến tận đầu gối

và buộc dây ở phía trên; quả là một món ai cũng phải thèm. Muynlơ ngắm
nghía mãi, đầy vẻ say sưa. Nó áp đế ủng vào đế đôi giày thô kệch của nó và
hỏi:

- Phăng này, cậu định mang theo cả đôi ủng nữa chứ...

Cả ba đứa chúng tôi chỉ có một ý nghĩ. Dù cho nó qua khỏi được chăng

nữa thì cũng chỉ dùng được một chiếc thôi; do đó đôi ủng đối với nó, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.