PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 218

- Các cậu chớ để mổ đấy nhé. Lão già ấy có cái máu nghiện làm thí

nghiệm đấy. Khi lão ta tóm được ai như thế là lão không buông tha đâu.
Lão ta mổ chân thuỗn cho các cậu, và dĩ nhiên là chân các cậu không thuỗn
nữa, nhưng trái lại, chân các cậu sẽ què và suốt đời các cậu phải chống gậy
đấy.

- Vậy làm thế nào bây giờ... - Một cậu hỏi.

- Cứ nói thẳng là không mổ; các cậu đến đây để chữa các vết thương chứ

có phải để chữa chân thuỗn đâu. Ở mặt trận, dễ chân các cậu không thuỗn
đấy... Các cậu thấy đấy, bây giờ các cậu còn chạy được, nhưng hễ vào tay
lão ta thì chỉ có què thôi. Lão ta cần những đề tài thí nghiệm; với lão ta
cũng như với bọn thầy thuốc, chiến tranh là một thời kỳ tuyệt diệu. Các cậu
nhìn dưới kia thì biết, ở phòng thuốc, hơn chục cậu bị lão ta mổ còn lê lết ra
đấy. Có nhiều cậu ở đấy hàng năm rồi. Chẳng một ai đi đứng khá hơn
trước; đa số chân phải bó bột. Thật là lợn lành chữa thành lợn toi... Cứ sáu
tháng lão ta lại tóm lấy con nhà người ta để đập xương ra một lần nữa,
mồm cứ xoen xoét lần này thì khỏi hẳn đây. Các cậu phải coi chừng đấy;
nếu các cậu không đồng ý, là lão ta không có quyền làm đâu.

- Nhưng, anh bạn ơi, - một trong hai cậu lính nói bằng một giọng chán

chường, - thà cái chân còn hơn cái đầu. Cậu có biết nếu lại ra ngoài ấy thì
thế nào không... Kệ cho họ muốn làm gì tớ thì làm, miễn là tớ được về nhà.
Què còn hơn chết.

Còn cậu kia, một gã trẻ tuổi như chúng tôi không muốn mổ. Sáng hôm

sau, lão già gọi cả hai cậu xuống, lão dọa già dọa non kỳ cho cả hai phải
thuận mới thôi. Họ biết làm thế nào được... Họ chẳng qua là những anh lính
quèn khốn khổ, còn lão ta lại là một người có quyền thế. Người ta khiêng
hai cậu lính về, chân bó bột và bị đánh thuốc mê.

Bệnh tình Anbe trầm trọng. Người ta đến mang nó đi dể cưa chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.