PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 228

Chúng tôi là những người buột khăn gói thì phải.

Tôi cảm thấy một tai vạ đến nơi, bèn ngồi dậy hỏi nó. Nó làm ra bộ

không có gì cả, tôi bảo nó:

- Đêtơrinh, đừng có vớ vẩn đấy nhé!

- À sao... Mình không ngủ được thế thôi...

- Thế cậu bẻ những cành anh đào ấy về làm gì...

- Thì mình đi lấy cành anh đào cũng được chứ sao, - nó trả lời lúng túng.

Một lúc sau nó thêm, - ở nhà mình, có một vườn cây rộng, trồng nhiều anh
đào lắm; khi anh đào nở hoa, đứng ở bục rơm mà nhìn, y như một cái khăn
trải giường thật to vì nó trắng lắm; bây giờ là đương mùa đấy.

- Có lẽ sắp có những đợt nghỉ phép đấy. Cậu là nông dân, có thể là cậu

được tạm hoãn quân dịch đấy.

Nó gật đầu, nhưng óc nó để tận đâu. Những anh chàng nông dân này, khi

trong lòng có cái gì ray rứt là y như có dáng điệu lạ lùng, vừa lờ đờ vừa lầm
lì, nửa như ngớ ngẩn, nửa như cảm động. Để lôi nó ra khỏi những ý nghĩ vớ
vẩn, tôi hỏi xin nó một miếng bánh; nó cho tôi ngay chẳng chần chừ. Đó là
một triệu chứng khả nghi, vì thường ngày nó keo kiệt. Vì vậy tôi không ngủ
được nữa. Nhưng không có gì xảy ra sáng hôm sau. Đêtơrinh vẫn như
thường. Có lẽ nó đã biết tôi theo dõi nó. Ấy thế mà, sang ngày hôm sau
nữa, là nó biến mất. Tôi biết cả nhưng không nói gì, hể nó có đủ thì giờ,
may ra nó đi thoát được. Nhiều đứa đã đến được Hà Lan.

Khi điểm danh, người ta thấy thiếu nó. Một tuần lễ sau, chúng tôi được

tin nó bị tụi xen đầm bắt, thuộc sở buột khăn gói thì phải.

Người ta không thể đánh ngã ngay lập tức người lên cơn và ghì lấy hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.