PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 232

Béctinh bị đạn trúng ngực. Một lát sau, cằm ông ta lại bị vỡ nát vì một

mảnh đạn trái phá. Cái mảnh đạn ấy còn đủ sức hất văng cả xương hông
của Lia đi.

Lia rên rỉ và gục xuống hai cánh tay. Nó mất máu rất nhanh.. Không ai

có thể cứu được nó nữa. Chỉ vài phút sau, người nó rúm lại như một cái
ruột cao su hết hơi. Hồi trước đi học, nó giỏi toán đến thế, nay có ích gì cho
nó không...

Tháng nọ tiếp tháng kia, mùa hè năm 1918 này gay go và đẫm máu hơn

tất cả. Ngày trôi qua như những vị thiên thần mặc áo giáp vàng và ngọc lưu
ly, thản nhiên bay lượn trên cảnh chiến trường khốc liệt.

Chúng tôi, ai cũng biết rằng sẽ thua trận.

Nhưng không ai nói nhiều về chuyện đó. Chúng tôi lùi; sau trận tấn công

lớn ấy, chúng tôi không đủ sức công kích nữa; chúng tôi chẳng còn lính,
cũng chẳng còn đạn dược. - Tuy nhiên, cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục và
người ta vẫn tiếp tục chết.. .

Mùa hè năm 1918... Chưa bao giờ, cuộc sống với cái hình dáng thảm hại

của nó lại làm cho chúng tôi thèm khát như bây giờ, những bông hoa mào
gà đỏ chói của đồng nội, lả lướt trên ngọn cỏ, những buổi chiều ấm áp
trong những căn phòng mát mẻ, tranh tối tranh sáng; những cây cối đen
ngòm và bí mật trong hoàng hôn, những ngôi sao và những dòng nước,
những giấc mơ và những giấc ngủ triền miên, ôi cuộc sống, cuộc sống,
cuộc sống!...

Mùa hè năm 1918. Chưa bao giờ chúng tôi phải cắn răng chịu đựng

nhiều nỗi khổ tâm khi bước ra hỏa tuyến như lúc này. Những tin đồn đại
náo nức biết bao, về đình chiến, về hòa bình bắt đầu xuất hiện; chúng nó
giao động lòng người, và khiến cho những cảnh ra đi nặng nề hơn bao giờ
hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.