PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 37

xoay được bánh, thế là đủ. Tôi tin rằng giá đóng ở sa mạc, cũng chỉ một giờ
sau hắn ta xoay xỏa được bữa chén có đủ thịt quay, chà là và rượu nho. Hắn
bảo Hai bằng giọng cộc lốc: "Bổ củi. " Rồi hắn ta rút ở trong áo ra một cái
chảo, móc ở túi ra một nắm muối và một khoanh mỡ. Cái gì hắn ta cũng
đều nghĩ tới. Hai nhóm bếp ngay trên mặt đất.

Lửa kêu lách tách giữa cảnh trống trải của xưởng máy. Chúng tôi nhún

tay nhảy xuống giường.

Gã pháo thủ ngập ngừng, không biết có nên tỏ lời khen ngợi không, biết

đâu lại không được tí chút; nhưng Catdinxki chẳng để ý gì đến hắn, coi hắn
như không có, thế là gã pháo thủ lủi mất, mồm lẩm bẩm văng tục.

Cát biết cách rán thịt ngựa sao cho thật mềm.

Không được bỏ ngay vào chảo; như thế nó sẽ dai, trước hết phải cho vào

ít nước chần qua đã. Chúng tôi ngồi xổm thành vòng tròn, tay cầm dao ăn
rồi cứ việc tọng cho đầy dạ dày.

Đấy Cát là con người như thế. Giả dụ trong một vùng, quanh năm chỉ có

cái gì ăn vào một giờ nào đó thôi, thì đúng cái giờ đấy, anh chàng Cát ta
như có một linh tính báo trước sẽ chụp cái mũ ca lô đi ra, và đến thẳng chỗ
có cái món ấy, y như có la bàn dẫn đường, và thế là anh ta chôm được.

Anh ta tìm ra được đủ thứ: khi trời rét thì những cái chảo con với củi,

rơm rạ, bàn ghế, nhưng nhất là cái gì chén được. Thật là một sự bí hiểm.
Người ta ngỡ những cái đó từ trên trời rơi xuống. Cái chuyến bở nhất của
anh ta là bốn hộp tôm hùm. Nhưng của đáng tội, bọn tôi lại thích mỡ lợn
rán hơn.

Chúng tôi lăn lộn trước lán trú quân về phía có nắng. Mùi hắc ín, mùi

mùa hè và mùi mồ hôi chân nồng nặc.

Cát ngồi cạnh tôi, vì anh ta thích nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.