PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 46

nghe rõ ràng tiếng ngỗng kêu càng cạc. Tôi nhìn Catdinxki, anh ta cũng
nhìn trả lại ngay. Chúng tôi hiểu nhau quá.

- Cát, mình nghe tiếng một ông khách của cái chảo bọn mình đấy.. .

Anh ta gật gù và nói:

- Được thôi! Để lúc về. Tớ biết chỗ rồi.

Dĩ nhiên Cát biết đủ mọi chỗ. Chắc rằng bất kỳ dấu chân ngỗng nào

trong vòng hai chục cây số anh ta cũng đều biết cả.

Đoàn xe đến những vị trí pháo binh. Các ụ pháo đều ngụy trang cành lá

để che mắt tụi phi công.

Quang cảnh giống như ngày hội Tiết mao (l) của quân đội. Những vòm

cây đó có vẻ vui mắt và hiền lành biết bao nếu kẻ trú ngụ không phải là
những khẩu đại bác.

Không khí nặng trĩu khói súng và sương mù.

Người ta cảm thấy vị đắng của thuốc súng trên đầu lưỡi. Những viên đạn

khởi hành" nổ rung cả xe chúng tôi, tiếng vọng lan xa ầm ầm. Mọi vật đều
nghiêng ngả. Nét mặt chúng tôi tự nhiên biến sắc.

Tất nhiên, chúng tôi không lên tới những chiến hào của tuyến thứ nhất,

mà chỉ đến khu vực làm công sự thôi; nhưng trên mỗi gương mặt chúng tôi,
người ta có thể đọc được những ý nghĩ: “đây là mặt trận, chúng mình đã
vào khu vực mặt trận".

Tuy vậy, không phải là một sự khiếp sợ. Khi đã lên tuyến thứ nhất nhiều

lần như bọn tôi, thì người ta đâm lì ra. Chỉ có bọn tân binh mới hốt. Cát dẫn
dụ cho họ: "Quả 305 đấy. Cứ nghe tiếng nổ lúc bắn đi thì biết. Các cậu
nghe nó rơi xuống ngay bây giờ đấy... " Những tiếng nổ ù tai của những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.