PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 6

Đứng liền sau mấy đứa chúng tôi, là tụi bạn thân. Jađơn, thợ khóa gầy

gò, trạc tuổi bọn tôi, là tay đớp khỏe nhất đại đội. Nó ngồi xuống ăn, lép
kẹp như que diêm, nhưng khi đứng dậy thì xệ ra như con rệp chửa. Hai,
Vethut cũng mười chín tuổi, thợ than bùn, có thể nắm dễ dàng trong lòng
bàn tay một cái bánh lính và hỏi mọi người: "Các cậu thử đoán xem tớ cầm
cái gì đây... " Đêtơrinh, nông dân, chỉ nghĩ đến mảnh ruộng và cô vợ; và
cuối cùng, Stanitlat Catdinxki cái đầu của nhóm chúng tôi, con người khắc
khổ, lắm mưu nhiều kế, trạc bốn mươi tuổi, có bộ mặt xám xịt, cặp mắt
xanh, đôi vai xuôi thõng và có cái tài đánh hơi kỳ diệu, thấy ngay những
chỗ nguy hiểm cũng như những chỗ có chén ngon, những chỗ rúc tốt.

Tiểu đội chúng tôi làm thành cái đầu con rắn uốn khúc trước "khẩu đại

bác đậu hầm". Chúng tôi sốt ruột, vì gã đầu bếp còn đứng ì ra đấy, cứ ngớ
người la chờ đợi.

Cuối cùng, Catdinxki quát to vào mặt hắn: “Này. Hăng ri, mở thùng súp

của mày ra chứ, đậu nhừ rồi còn gì nữa! Gã kia lắc đầu như ngái ngủ:

- Phải chờ đủ mặt mọi người đã.

Jađơn cười khẩy: “Bọn tôi đến đủ rồi. ”

Gã cai bếp chưa biết tí gì về chuyện xây ra.

- Phải, các cậu thì chẳng mong gì hơn. Thế những thằng khác đâu cả

rồi...

- Không phải cái mà mày cho họ chén hôm nay đâu nhé, ở quân y và hố

chung ấy.

Gã đầu bếp tưởng chừng bị một chuỳ choáng óc khi vỡ nhẽ. Hắn lảo đảo:

- Thế mà tôi lại nấu cho những một trăm năm mươi người!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.