PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 67

Một lúc im lặng. Sau đó Hai nói, có vẻ hơi lúng túng:

- Nếu tớ đóng lon cai, tớ sẽ vẫn ở lại trong quân Phổ và... tớ sẽ tái ngũ.. .

- Hai, đằng ấy dở hơi à... - Tôi hỏi.

Nó hỏi vặn lại luôn: .

- Cậu đã làm ở mỏ than bùn bao giờ chưa... Thử tí xem.

- Chắc cũng chưa tệ bằng những chiến hào ở Săngpanhơ đâu. - Tôi đáp.

Hai vừa nhai vừa cười khẩy:

- Nhưng nó kéo dài hơn nhiều, và cậu không thể nào ẩn nấp được..

- Thế nhưng về nhà thì vẫn hơn chứ, anh bạn... Cũng tàm tạm thôi. - nó

nói, mồm há hốc ra, có vẻ suy nghĩ. Nhìn nét mặt nó, người ta biết nó đang
nghĩ gì.

Nó nghĩ đến những cái lều thảm hại ở mỏ than bùn, nghĩ đến công việc

nặng nề dưới sức nắng hầm hập ở mỏ than bùn, nghĩ đến công việc nặng nề
dưới sức nắng hầm hập của những bó đuốc tẩm dầu, từ sáng sớm đến tận
chiều tối, nó nghĩ đến đồng lương ít ỏi, đến bộ quần áo dị dạng dầy cáu
ghét...

- Thời bình mà đi lính thì chẳng là cái cóc gì cả, - cuối cùng nó nói. -

Hàng ngày cậu đã có cái chén rồi nhé, nếu không cậu cứ la rầm lên. Cậu có
giường ngủ, tám ngày một lần có quần áo sạch, chẳng khác gì một ông
hoàng; cậu làm công việc của thầy cai, cậu có quần áo, tất... tối đến cậu
hoàn toàn tự do và ra quán rượu.

Hai ta có vẻ đắc ý lạ lùng về cái ý kiến của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.