PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 82

Tôi thở thong thả và trở nên bình tĩnh hơn. Rồi tôi nín thở; nâng khẩu

súng lên; viên đạn nổ, con chó gộc ngã vật xuống, hộc lên, tôi chạy vọt ra
cửa chuồng bò, vấp ngay phải một trong hai chú ngỗng đang núp ở đấy.

Nhanh như chớp, tôi tóm nghiến lấy nó, vất qua tường rồi tôi cũng trèo

qua luôn. Chưa sang đến bên kia thì con chó cũng đã vùng dậy được và lao
về phía tôi. Tôi nhảy bừa ngay xuống. Cát đứng đó, trước mặt tôi mươi
bước, tay cắp con ngỗng. Anh ta vừa nhìn thấy tôi là hai đứa chuồn thẳng.

Cuối cùng, hai đứa đã thở được. Con ngỗng đã chết. Trong một loáng.

Cát đã bóp chết nó. Chúng tôi tính quay ngỗng luôn để không ai hay biết gì
cả. Tôi đi lùng những cái liễn và củi trong lán trú quân, rồi chúng tôi lẻn
vào một căn nhà bỏ hoang mà chúng tôi thường dùng vào những việc này.

Chúng tôi đóng chặt cái cửa sổ duy nhất của căn nhà lại. Trong nhà có

một cái giống như bếp lò, một mảnh sắt kê trên những hòn gạch. Chúng tôi
nhóm bếp.

Cát vặt lông ngỗng và sửa soạn quay. Chúng tôi cẩn thận để lông ngỗng

vào một chỗ. Chúng tôi định bụng làm hai cái gô nhỏ, rồi ghi lên trên: "Hãy
ngủ ngon giữa lửa đạn".

Hỏa lực của trọng pháo ầm ĩ bao quanh ngôi nhà ẩn dật của chúng tôi,

ánh lửa bếp lò nhảy múa trên mặt chúng tôi, bóng người cũng nhảy múa
trên tường. Thỉnh thoảng lại có tiếng nổ ù tai, làm rung chuyển cả căn nhà
nhỏ bé, ấy là bom từ máy bay ném xuống. Một lần chúng tôi nghe thấy
những tiếng kêu thất thanh, có lẽ một lán trú quân đã bị trúng bom.

Tiếng máy bay ầm ĩ, tiếng súng máy tặc tặc.

Nhưng không có một tí ánh sáng nào lọt ra khỏi chỗ chúng tôi để bên

ngoài có thể nhìn thấy. Thế là Cát và tôi, hai thằng lính quân phục sờn rách,
ngồi đối diện nhau quay ngỗng giữa đêm khuya. Chúng tôi không nói nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.