PHÍA TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ - Trang 84

ảnh mà chú đã không để mất, vì chú chưa hề có, những hình ảnh rạo rực,
nhưng đối với chú lại là vật quá khứ... Phải chăng ở đấy có cái tuổi hai
mươi của chú... Mặt tôi ướt đẫm và tôi tự hỏi mình đang ở đâu đây... Cát
dang ngồi trước mặt tôi, cái bóng khổng lồ của anh ta cúi sát xuống,
nghiêng về phía tôi, như hình ảnh của quê hương. Anh ta nói khẽ, anh ta
mỉm cười và quay lại bếp lửa.

Rồi anh ta nói:

- Xong rồi.

- Thế à, Cát.

Tôi cựa mình. Giữa không gian, lấp lánh con ngỗng quay vàng. Chúng

tôi cầm nĩa và dao, mỗi đứa cắt một đùi. Chúng tôi chén với bánh lính,
chấm vào nước sốt. Chúng tôi ăn thong thả, rất thú vị.

- Ngon không, Cát...

- Ngon, còn cậu... Ngon lắm, Cát ạ.

Hai đứa chúng tôi như anh em ruột thịt, chúng tôi nhường nhau những

miếng ngon nhất. Sau đó, tôi hút một điếu thuốc lá, Cát hút một điếu xì gà.
Còn thừa nhiều vô khối.

- Cát này, bọn mình mang cho Cốp và Jađơn một miếng nhé, cậu nghĩ

sao... Được thôi... - Anh ta nói.

Chúng tôi chặt một miếng và gói cẩn thận vào giấy báo. Chúng tôi định

để dành chỗ còn lại cho bọn ở lán, nhưng Cát cười, chỉ nói mỗi tiếng:
"Jađơn. ” Tôi hiểu ngay, chúng tôi phải mang cả đi. Thế là chúng tôi đi về
phía chuồng gà đánh thức hai tướng dậy. Trước đó, chúng tôi đã gói chỗ
lông ngỗng vào một bọc và quăng đi thật xa. Cốp và Jađơn nhìn chúng tôi
đầy vẻ ngạc nhiên. Thế rồi quai hàm của hai đứa bắt đầu làm việc. Jađơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.