PHONG VÂN - Trang 105

Kiếm Thần thấy Bộ Kinh Vân mở miệng nói chuyện, không khỏi vui

mừng đến quên hết mọi thứ, kéo tay Bộ Kinh Vân, nhảy cẫng lên nói :” Tốt
a! cuối cùng đã nói, thật ra lúc đầu ta lo lắng ngươi là một người câm đấy!”

Bộ Kinh Vân từ trước đến giờ không quen cùng người đến gần như thế,

vội vàng hất tay Kiếm Thần, lưỡng lự nhìn đứa nhỏ hiền lành tao nhã đang
ngây ra.

Kiếm Thần không để ý đến sự đề phòng của nó, tiếp tục hỏi :” Ngươi

không bị câm, vậy tại sao hôm qua gặp bất hạnh, không khóc một tiếng a?”

Đồng ngôn vô kỵ (lời nói của trẻ thơ không kiêng nể, suy nghĩ gì),

Kiếm Thần không am hiểu sự đời, chỉ tự đặt câu hỏi, Bộ Kinh Vân vốn
định như trước không đáp, nhưng nghe nói đến thảm sự diệt môn, không
nhịn được nói :” Khóc, không giúp được chuyện gì! Chỉ có tỉnh táo, mới có
thể tìm cơ hội báo thù!” nó từ khi sinh ra đến nay chưa từng khóc, bởi vậy
những lời này từ trong lòng phát ra, giống như mấy lời bình thường, vẻ mặt
nhàn nhã kiên định.

Song những lời đó vào tai Kiếm Thần, lại khiến nó kinh ngạc dị thường,

nó không nghĩ đến đứa nhỏ trước mắt này cùng tuổi với mình, tính cách lại
quật cường như vậy.

Hắc y hán tử đứng ở một bên sau khi nghe xong, cúi đầu không nói, qua

một lúc lâu, mới nói :” Kinh Giác, trước tiên tạm thời ở lại chữa thương rồi
hãy nói.”

Bộ Kinh Vân khe khẽ gật đầu, nó không gật đầu không được, nó không

còn đường sống để lựa chọn

Cứ như vậy, Bộ Kinh Vân tạm thời ở lại tiểu cư ven bờ suối.

Thật ra nó cũng không muốn nương nhờ người khác, đáng tiếc trời đất

tuy lớn, một đứa trẻ mồ côi mang đau thương nhưng lại bơ vơ không nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.