PHONG VÂN - Trang 127

để cho y tẩu thoát. Nó cứ thế lang thang trong tuyệt vọng mong tìm kiếm
nơi dừng chân của Nhiếp Nhân Vương, rốt cuộc cũng đã đi suốt một năm
rồi.

Mặc dù sát nghiệp của Nhiếp Nhân Vương ngày càng sâu, nhưng Nhiếp

Phong vẫn vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cha mình. Người có
gầy đi không? Hay lại mập hơn? Còn nữa, người vì sao lại ngày càng mất
trí? Rốt cuộc đến bao giờ người mới chịu ngừng tay đây?

Hôm nay Nhiếp Phong truy đến vùng tuyết địa mênh mông này, trước

mắt gió tuyết càng lúc càng mịt trời, cũng chẳng biết nên đi về phương nào
hướng nào để tìm ra hình bóng của Nhiếp Nhân Vương?

Song trong lúc đối mặt giữa màn gió tuyết, Nhiếp Phong bỗng nhiên

ngửi được một mùi vị đặc biệt, nó bất giác nghĩ thầm: “A! mùi vị đậm đặc
máu tanh cùng sát khí như thế này, ngoại trừ cha ra, không một ai có thể
phát ra hơi thở như vậy! Chẳng lẽ… người đang ở gần đây?”

Nó lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng phát giác ra cách đây hai

trượng, dưới một gò tuyết, ẩn hiện một cái sơn động. Vì thế nó tức tốc
hướng đến động khẩu, vừa đi vừa reo lên: “Cha!”

Ai ngờ vừa mới đến bên động khẩu, chỉ cảm thấy một trận kình phong

từ bên trong cửa động tối đen ấy xộc đến. Phản ứng của Nhiếp Phong cũng
cực kỳ nhanh nhẹn, đột ngột chuyển thân, ngẫu nhiên tránh khỏi đòn tấn
công bất ngờ kia! “Xoạc” một tiếng, trên cửa động lập tức hiện ra một vệt
cào thật sâu!

Một đạo tinh quang từ trong động bắn thẳng ra, đạo tinh quang này cùng

hung cực ác dị thường, nhưng không phải do cha của Nhiếp Phong tạo nên,
mà là do hai mắt của một con băng xuyên cự hổ (*) khỏe mạnh tán phát!

Con cự hổ nọ đang từng bước từng bước một tiến ra khỏi động, hai mắt

thèm thuồng nhìn Nhiếp Phong. Nhiếp Phong tuy phía trước là ác thú, thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.