PHONG VÂN - Trang 128

sắc vẫn như cũ không đổi, trong ánh mắt càng phát ra vẻ kiên nghị vững
vàng, tựa như không hề e sợ con băng xuyên cự hổ ấy vậy!

Cũng bởi cổ khí chất mạnh mẽ ấy mà oai nghiêm cự hổ cũng có chút lép

vế, chỉ đành án trảo bất động!

Thời gian phảng phất như dừng lại lúc này, người và hổ hệt như tảng đá

gườm nhau, chỉ đang muốn chực chờ phá vỡ.

Bỗng dưng, một đạo bạch mang thoáng hiện ra trên đỉnh gò tuyết, Nhiếp

Phong vừa ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn nổi một tia kinh ngạc!

Con băng xuyên cự hổ nọ thấy Nhiếp Phong tâm thần phân tán, lập tức

phát ra một tiếng gầm vang dội như sấm, trương ra cái mỏm đỏ như chậu
máu to, lao thẳng đến Nhiếp Phong vồ đến. Nhưng phản ứng của Nhiếp
Phong còn nhanh hơn, nó lùi nhanh mấy bước, liền né khỏi thế vồ của cự
hổ, miệng vẫn còn hô lên: “Đừng đến đây nha!” Tiếng nói tuy gấp nhưng
lại mang theo sự tiếc nuối vô hạn.

Đáng tiếc con cự hổ nọ nghe không hiểu Nhiếp Phong nói gì, giữa lúc

khẩn yếu như thế, đạo bạch mang trên gò tuyết kia lại lóe lên, một thân ảnh
to lớn từ đỉnh cao nhảy xuống, trong tay người nọ còn cầm một thanh đại
đao lóe ra bạch quang sáng rỡ, theo thế “hạ dược chi xung”, một đao phách
xuống cái đầu đang nghênh ra của lão hổ nọ!

“Phập” một tiếng! Cái đầu to lớn của lão hổ bất chợt bị thanh đại đao

cắt lìa, máu tươi đỏ sẫm từ chiếc cổ lặc lìa phún xuất ra, hệt như một dãi
lụa thẫm hồng, bắn đến đầy mặt đầy mày Nhiếp Phong, đầu hổ kia lại càng
lăn long lóc trên nền tuyết trắng. Nhiếp Phong ngẩn ngơ, cùng với đấy là
một vẻ mặt ảm đạm, hướng về đầu hổ ấy nói: “Xin lỗi, ta không cứu được
ngươi rồi…”

Nguyên lai vừa rồi Nhiếp Phong hướng về phía con mãnh hổ ấy la thét,

không phải vì sợ sự hung mãnh của nó mà chính vì sợ nó sẽ bị chém chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.