PHONG VÂN - Trang 137

Nhiếp Phong cố nén đau đớn kêu lớn :” Cha!”

Song, trong thiên hạ, ai có thể ngăn cản một đao vô tình chí tuyệt này

của Nhiếp Nhân Vương?

Không ai!

“Xoát xoát xoát” mấy tiếng! đám hổ con lập tức bị chém nát như tương,

trong đó đầu của một con còn lăn đến cách trước mặt Nhiếp Phong vài
thốn, con mắt của hổ con vẫn không khép lại, xem ra nó còn ít tuổi hơn
Nhiếp Phong...

Tới bước này, Nhiếp Phong muốn cứu mà không thể cứu, một giọt nước

mắt lẳng lặng dọc theo khuôn mặt rơi xuống mắt hổ, lập tức mắt hổ khép
lại, giống như cảm nhận được giọt nước mắt kia như tâm của nó từng tận
lực cứu giúp, tuy chết nhưng không hối hận!

Lệ nhiệt, tâm càng nhiệt!

Nhiếp Phong dưới tâm cùng lực kiệt, cảm thấy khó thở, máu tươi từ

trong miệng “Hoa lạp” phun ra, cuối cùng ngất đi.

Trước khi hôn mê, còn nghe được tiếng cưới điên cuồng mà tàn khốc

của Nhiếp Nhân Vương.

“Ngã xuống thì tự mình phải đứng lên, không ai có thể giúp ngươi, ngay

cả lão tử ngươi đây cũng sẽ không giúp ngươi!”

Nhưng, tự bản thân Nhiếp Nhân Vương sẽ như thế nào?

Y vì tình mà gục ngã, còn có thể đứng lên được nữa hay không?

Gió tuyết vẫn rít gào như trước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.