PHONG VÂN - Trang 140

Mắt thấy con mình không chút lo lắng ăn hết tim hổ, thoáng chốc Nhiếp

Nhân Vương vẻ mặt thất vọng, khinh miệt nói :” Phi! Thật uất ức, vừa rồi
ngươi không phải chết cũng không muốn ăn, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?
Ngươi sợ chết sao ?”

Trong lúc hỏi Nhiếp Phong đem cả tim hổ ăn sạch, theo đó chậm rãi lau

miệng, con mắt lay láy phát ra một cố quang mang sắc bén, không giống
ánh mắt lẩn trốn của Nhiếp Nhân Vương, nói :” Xong!”

Một câu “Xong” Nhiếp Nhân Vương không khỏi cười lạnh một tiếng.

Nhiếp Phong nói :” COn ăn tim hổ, chỉ vì con biết tự mình không thể

chết được, một ngày nào đó, con sẽ mạnh hơn cha, con muốn đánh bại cha,
ngăn cản cha giết chóc điên cuồng!”

Một ngày nào đó?

Nhiếp Nhân Vương ngẩn ra, y không ngờ được con mình nhỏ tuổi, bất

ngờ lại nói những lời có chí khí như thế.

Y làm sao ngờ tới Nhiếp Phong tuy mới mười một tuổi, nhưng sau khi

nhà bị phá hủy, năm năm trải qua kiếp sống lưu ly thiếu thốn, khiến cho nó
sớm học được rất nhiều thứ mà đứa nhỏ bình thương không hiểu.

Khi mọi người tất cả đều ích kỷ không nhận trách nhiệm, khi tự mình

yêu ghét hoặc thống khổ mà quên hài tử này, vậy, cũng không thể làm gì
khác hơn là buộn phải lớn lên nhanh chóng, thích ứng sinh tồn.

Lệ ý trong mắt Nhiếp Phong chưa giảm, rồi nói tiếp :” Không những

muốn ngăn cản cha, con còn muốn ngăn cản tất cả người trong thiên hạ lạm
sát kẻ vô tội!”

Câu này mới thật sự có chí khí, bản sắc nam nhi chân chính! Nhiếp

Nhân Vương sau khi nghe xong nhất thời vui vẻ, tiếng cuồng tiếu vang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.