PHONG VÂN - Trang 172

Trong động là một mảng tối đen, đen như chốn U Minh tăm tối của cô

hồn dã quỷ sinh sống.

Quỷ Hổ đúng là quỷ sống ở chỗ mù mịt ngẩng đầu không thấy mặt trời.

Nhiếp Phong cảm thấy cả người ẩm ướt bết dính, rất không tự nhiên, lấy

tay quẹt một chút đưa vào mũi ngửi, liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc,
xem ra là máu của Quỷ Hổ chảy lên người nó.

Nhiếp Phong vội vàng sờ lên lưng Quỷ Hổ, thấy một vết đao rất sâu.

Một đao này của Linh Ngọc không ngờ sâu đến thế…

Một đao thật ngoan độc!

Quỷ Hổ đau đớn rên rỉ trong bóng đêm, Nhiếp Phong sờ soạng trên mặt

đất tìm một ít cành khô, rồi lấy đá lửa bên hông ra, dù nó hiểu rằng nhóm
lửa có thể thu hút sự chú ý của địch nhân, nhưng nơi này quanh năm gió
tuyết mịt mù, muốn theo ánh lửa tìm tới cũng chẳng phải chuyện dễ, vì thế
ánh lửa bùng lên, sáng bừng trong động.

Nhiếp Phong không khỏi kinh hãi! Trong động khắp nơi đều có máu

Quỷ Hổ, nhưng điều làm cho Nhiếp Phong kinh sợ nhất là trong sơn động
treo đầy xác rắn, thậm chí chỗ Quỷ Hổ đang nằm cũng ở giữa một đống lớn
xác rắn.

Xác rắn này ở đây không ít thời gian, nhờ chỗ này lạnh nên không bị

thối rữa.

Nơi này chính là nhà của Quỷ Hổ.

Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt, nhìn xong lại nghĩ, hai

hàng lệ lặng lẽ chảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.