PHONG VÂN - Trang 173

Từ sau khi gia đình li tán, Nhiếp Phong như con cá con bơi ngược dòng

nước, lưu lạc thiên nhai, nó tự coi mình như đứa nhỏ không có nhà để về,
hôm nay mới nhận ra cảm giác có nhà để về như thế nào.

Quỷ Hổ lại càng tứ cố vô thân! Hắn mang dung mạo xấu xí như quỷ, bị

buộc phải rời xa con người, sống trong hoang vu tuyết trắng, thậm chí cơ
hội lưu lạc thiên nhai hắn cũng không có, chỉ có thể làm bạn với hổ!

Có lẽ chỉ có lão hổ mới không giễu cợt hắn xấu xí.

Ông trời sao lại bất công như vậy? Hắn đến thế kia mà nghĩa đệ còn

mang kẻ địch đến bắt hắn! Sao không cho nghĩa huynh này một con đường
sống nhỏ nhoi chứ?

Xoay mình, mặt vẫn xám như tro tàn, Quỷ Hổ giương ánh mắt yếu ớt

chỉ một đống xác rắn bảy tấc trên mặt đất.

Nhiếp Phong không rõ lắm nên đem một con rắn trong đống đó xé ra,

thấy giữa có một viên tròn trong gan, hiểu ra đây là mật rắn, bèn vội vàng
lấy mấy cái mật rắn đút cho Quỷ Hổ ăn.

Quỷ Hổ sau khi ăn mật rắn tinh thần hồi phục một chút, nhưng vừa mới

trúng độc lại phải vận chân khí chạy trốn, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ
tạng, bây giờ thấy cả người bủn rủn mệt mỏi, đứng lên cũng khó khăn,
đành phải nằm trên xà thi vận khí điều tức, chỉ chốt lát đột nhiên “Phụt”
phun ra một ngụm máu độc! Máu độc tím bầm mà bốc hơi chứng tỏ độc
tính không phải là nhỏ!

“Thúc thúc, thúc không sao chứ?”

Quỷ Hổ lắc đầu, nghỉ ngơi một lúc rồi mệt mỏi nói: “Ngươi… tên…gì?”

Nhiếp Phong lần đầu nghe thấy giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy y nói

chuyện vô cùng khó khăn, giống như vận hết khí lực toàn thân mới thốt ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.