PHONG VÂN - Trang 19

thấp, lần này ta lặn lội ngàn dặm tới đây, chỉ mong được quyết chiến cùng
ngươi!"

Đuổi hổ cửa trước, sói vào cửa sau, Nhiếp Nhân Vương thầm kêu khổ,

nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Ơn cứu mạng của đại hiệp, ngày khác
nếu có cơ hội, tất sẽ xả thân báo đáp, có điều tại hạ thực sự không phải Bắc
Ẩm Cuồng Đao gì cả! Mời đại hiệp về cho."

Thấy Nhiếp Nhân Vương vẫn một mực phủ nhận, Đoạn Soái không

khỏi ngửa mặt than dài: "Nhiếp Nhân Vương! Ngươi là đối thủ cả đời khó
tìm, lẽ nào ngươi nỡ bắt Đoạn mỗ cả đời cô độc thật sao?"

Nhiếp Nhân Vương không để ý đến hắn, lại xuống ruộng cấy mạ.

Đoạn Soái chẳng làm gì đuợc, đành nói: "Nếu người còn nhớ rằng mình

là một đao khách, sáng mai ở dốc Thốn Thảo, chúng ta đao kiếm tương
quyết, mong ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"

Dứt lời hắn quay đầu bỏ đi.

Đoạn Soái đi rồi, Nhiếp Nhân Vương cũng ngừng tay, cuối cùng y đã có

thể thở phào.

Y định lau mồ hôi trên trán, bỗng thấy trên ruộng hiện lên một chiếc

bóng thướt tha, y ngẩng đầu nhìn, ra là Nhan Doanh!

Nàng xách một cái giỏ, bên trong là cơm và thức ăn. Nàng ra đây vốn để

đưa cơm cho Nhiếp Nhân Vương.

Nhiếp Nhân Vương không tránh khỏi chột dạ, hỏi: "Nàng... nàng thấy

hết rồi à?"

Nhan Doanh thẫn thờ nói: "Đúng vậy, thiếp còn thấy huynh đệ họ Viên

hắt bùn vào mặt chàng, đáng lẽ chàng không nên chịu đựng sự xỉ nhục đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.