PHONG VÂN - Trang 20

Nhiếp Nhân Vương cứng họng không nói gì, y rất muốn phân trần với

Nhan Doanh, rằng y làm vậy cũng chỉ vì nàng!

Nhưng Nhan Doanh không cho y cơ hội cất lời, nàng tiếp: "Nếu chàng

vẫn là nam nhân thì nên đi đi!"

Khác hẳn thường ngày, giọng nói của nàng vô cùng lạnh nhạt, không

còn là người vợ rất mực thùy mị khi xưa nữa.

Nhiếp Nhân Vương gượng cười lắc đầu, Nhan Doanh nhíu đôi mày liễu,

hàm răng cắn chặt, tức thì để giỏ cơm xuống, phất áo bỏ đi, đầu không
ngoảnh lại.

Nhiếp Nhân Vương nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, lòng ảm đạm

khôn nguôi.

Lúc này, đám mây đen nơi chân trời đã bay đến, thoáng chốc đã che kín

vầng thái dương nóng bỏng, ruộng đất chìm vào trong sắc trời u ám, thình
lình tiếng sấm nổ vang, mưa rồi.

Đám nông dân hối hả chạy vào dưới tán cây trú mưa, chỉ có Nhiếp Nhân

Vương mặc cho mưa quất vào thân, vẫn đứng đờ người tại chỗ.

Y ngẩn ngơ nhìn con đường Nhan Doanh đã đi.

Con đường phía trước một vùng thê lương.

Đây là một cơn mưa dai dẳng...

***

Màn đêm đã rủ, không ngờ cơn mưa rả rích đó cứ liên miên bất tuyệt,

vẫn rơi tí tách, tí tách không ngừng. Vốn là một ngày nóng bức, bỗng chốc
biến thành mát mẻ ; tim người, cũng dần trở nên giá lạnh. Nhiếp Phong
ngồi trước cửa sổ, đếm từng hạt mưa lăn xuống từ trên mái nhà, rất nhàm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.