PHONG VÂN - Trang 324

huynh ấy…nói đúng! Kinh Giác, con…thực sự rất giỏi, con…vẫn…không
khóc, con…thực…kiên…cường…”

Đúng vậy, ngay cả y cũng muốn khóc nhưng đứa trẻ này vẫn không

khóc, thật sự mấy ai làm được? Nhưng chỉ có y gọi Bộ Kinh Vân trước sinh
ly tử biệt là kiên cường, còn người khác chắc chắn sẽ nói đó là máu lạnh.

Hoắc Liệt nói tới đây đã không còn chống đỡ được, trong miệng phun ra

một ngụm máu tươi, nhưng y vẫn kiên cường chịu đựng thốt lên một câu
cuối cùng.

Cũng là câu y muốn nói nhất: “Nhưng…ta…biết, con…con…trong…

tim…. đang khóc….”

Chữ “khóc” phát ra xong cũng là lúc thân hình y giật giật một cái, một

tay nắm chặt vai Bộ Kinh Vân, tựa như không đành lòng để đứa bé này lại
một mình, đơn độc trên con đường mờ mịt kia.

Y cứ bình tĩnh chăm chú nhìn Bộ Kinh Vân, thật lâu thật lâu sau cũng

không thấy ánh mắt dời đi.

Bởi vì từ nay về sau, đôi mắt y đã không thể di động được nữa.

Máu cứ tí tách tí tách rơi…

Máu từng giọt từng giọt rơi xuống đất, dần tụ thành một đường máu dài

thê lương hướng về phía Thiên hạ đệ nhất lâu.

Máu tươi của Hoắc Liệt chảy từ trên đầu xuống, tựa như giọt lệ.

Đầu của y đã bị một đao chém rời, nằm lăn lóc trên mặt đất, nỗi oan

khuất kia thật khó chịu, đúng là chết mà không thể nhắm mắt.

Đầu không cô độc, vì bên cạnh còn có một đôi chân còn cô độc hơn,

đang dẫm lên trên đường máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.