PHONG VÂN - Trang 499

Không! Nhiếp Phong từng cứu mạng nó giữa muôn trùng sóng dữ, lại

từng vì nó mà quỳ gối cầu xin Hùng Bá, tới mức máu chảy đầm đìa, huống
chi Nhiếp Phong đối với nó tốt biết bao, chuyện gì cũng quan tâm nó, hôm
qua còn vì cứu nó mà liều mạng đọ một cước với Độc Cô Minh, giờ còn
ôm vết thương nằm ở trên giường…

Nó làm sao có thể bỏ mặc Nhiếp Phong bị thương nằm trên giường mà

đi được?

Không!

Đoạn Lãng xoay mình dứt khoát lắc đầu.

Độc Cô Nhất Phương vốn nghĩ Đoạn Lãng nhất định sẽ đồng ý, nay thế

vậy thì sửng sốt vô cùng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không muốn à? Vì sao
chứ?” Đoạn Lãng lặng lẽ đáp: “Vì…Nhiếp Phong!” Có trời đất chứng
giám, Đoạn Lãng thật sự là vì Nhiếp Phong!

Độc Cô Nhất Phương như tỉnh ra, thầm nghĩ: “À, hóa ra hai đứa chúng

nó là bạn tốt, khó trách hôm qua Nhiếp tiểu tử kia liều chết cũng phải cứu
nó.” Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên thu hẹp, lắc đầu cười nói:
“Đoạn Lãng, ngươi sai rồi.”

Sai? Ở lại vì bằng hữu cũng là sai ư? Đoạn Lãng không hiểu, hỏi lại:

“Thành chủ, ngài…sao lại nói thế?”

Độc Cô Nhất Phương liếc nhìn Đoạn Lãng, hắc hắc cười nói: “Cái loại

ngốc tử như ngươi, người ta mới quan tâm một chút mà đã nhớ kỹ cả đời
báo đáp, làm vậy là lỗ to đấy! Để lão phu nói cho ngươi biết, con người bây
giờ càng lúc càng tệ, lớp sau gian xảo hơn lớp trước, không còn cái thứ gọi
là chân tình chân nghĩa nữa đâu.”

“Nhưng…” Đoạn Lãng nghe xong vẫn còn chưa hiểu hết, vẫn kiên trì

nói: “Nhiếp Phong…Nhiếp Phong thực sự rất tốt với ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.