PHONG VÂN - Trang 53

Ngô Giác nói :” Nhị đệ, hắn tịnh không phải giả vẻ gì, mà căn bản là

đồng loại với tiểu tạp mao – Tiểu tạp chủng!”

Đồng Giác nói :” Ha ha! Chẳng trách khi phụ thân và hắn nói chuyện

thì, hắn có miệng mà khó nói! Nguyên lại là miệng chó không nói được
tiếng người a!”

Hai huynh đệ bọn họ một xướng một họa, mỉa mai châm biếm, Bộ Kinh

Vân nghe xong một hồi, liền từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy về phía
phòng của mình.

Ngô Giác và Đồng Giác sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy? hai

người thân hình vừa triển, trước sau bao vây, Ngô Giác như tia chớp bẳt lấy
cánh tay trái của Bộ Kinh Vân, bạo quát :” Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi
nhất định biết rõ tiểu tạp mao ẩn trốn ở đâu đúng không? Mau nói cho bọn
ta biết, nếu không...”

Trong lúc ba người đang dây dưa, tiểu tạp mao kia có thể thấy Ngô Giác

Và Đổng Giác đang phân tâm, vì vậy thừa cờ từ sau tảng đá vòng theo
hướng khác chạy đi.

Đổng Giác ánh mắt lợi hại, vừa thấy tiểu tạp mao vội vàng hô :” Đại ca,

tiểu tạp mao ngay bên kia !”

Ngô Giác chợt nghe đệ đệ nói, lập tức buông Bộ Kinh Vân ra, hai người

đang muốn đưa chân cùng đuổi, đột nhiên đều bị Bộ Kinh Vân từ phía sau
nắm chặt lấy lưng, hai huynh đệ một người lảo đảo ngã sấp về phía trước,
Bộ Kinh Vân phía sau cũng ngã lăn xuống!

Ngô Giác nhìn tiểu tạp mao càng chạy càng xa, giận dữ nói :” Chó con

(nguyên văn: Cẩu nương dưỡng), vừa rồi nhất định là ngươi bao che cho
súc sanh kia, ngươi muốn chết sao?

(1) : Bình dầu, ý nói miệt thị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.