PHONG VÂN - Trang 538

chúng ta dọa cho bỏ chạy, chắc là tên ma đầu kia ôm hận trong lòng nên
mới sai tiểu quỷ này đến đây bịa đặt sinh sự, dùng lời lẽ mê hoặc thôn
dân…”

“Không! Không phải vậy đâu! Mong mọi người hãy nghe ta nói…”

Nhiếp Phong cuống quýt giải thích, đáng tiếc là không còn ai thèm nghe nó
nói, trong đám đông cũng có mấy người phụ họa: “Phải rồi! Ta cũng nhận
ra nó! Tiểu quỷ này đúng là sư đệ tên ma đầu kia, ma đầu kia khiến người
ta vừa nhìn thấy đã sợ vãi mật, rất là đáng sợ!”

“Không sai! Bây giờ ma đầu đó sai sư đệ y tới đây nói xằng nói bậy,

không biết có ý đồ gì.”

“Hay là…gây bất lợi cho thôn mình?”

“Không đâu! Ta thấy bọn chúng chỉ đùa thôi!”

Mỗi người một câu, không biết từ bao giờ Bộ Kinh Vân trong miệng

trong lòng họ đã trở thành “Nhất đại ma đầu”.

Mắt thấy mọi người vẫn ngu muội không biết tốt xấu như trước, Nhiếp

Phong chỉ biết bật cười trong lòng, cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

May thay lúc này có một quả phụ tên là Tường tẩu, tay bế hai đứa con,

chắc là lo cho an nguy của hai đứa con mà vẫn còn lí trí, nói với thôn
trưởng: “Thôn trưởng, nếu đứa nhỏ này chỉ đến đây nói đùa thì chẳng phải
đã đùa hơi quá rồi sao? Tôi thấy thần sắc của nó cũng rất chân thành, hơn
nữa cái vẻ nôn nóng sốt ruột trên mặt kia cũng không giống giả vờ. Cái này
có lẽ nên gọi là ‘Tin thì có, không tin thì không có’ vậy, nhỡ đâu nước lũ
tới thật thì chúng ta làm sao mà chạy đây…”

Lời này mới thực chí tình chí lí, thôn trưởng tuy vẫn nghi ngờ Nhiếp

Phong nhưng nếu như hơn trăm mạng người trong thôn có mệnh hệ gì, tội
lớn như thế ai có thể gánh vác được. Bởi vậy, lão cũng không khỏi do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.