PHONG VÂN - Trang 547

Lão Lí kia cũng theo Lưu Thúy chìm trong nước lũ.

Nữ nhân độc ác này nếu không phải vì trong lòng ả mang mối hận riêng,

bất chấp an nguy thôn dân lấy đầu bảo đảm, nếu không phải do ả làm thôn
dân do dự thì có lẽ bây giờ đã không nhiều người chết đến vậy, có lẽ không
gây nên thảm kịch này. Mặc dù cuối cùng ả cũng phải lấy mạng ra đền
nhưng chết như vậy cũng coi như là nhẹ nhàng cho ả rồi.

Ngoài ra, trong số sáu mươi người chết thảm còn có hơn nửa là trẻ con.

Những đứa trẻ đáng thương…

Nhiếp Phong cũng liều mạng dùng đai lưng giúp mấy cụ già vớt thi thể

thôi dân trôi gần sườn núi, mỗi thi thể vớt lên đều không thể cứu được, còn
có nhiều thi thể không thể vớt lên được, thực đau lòng…

Những thi thể này hơn mười cái đều là trẻ con từ sáu đến mười tuổi,

gương mặt tròn trịa, cũng biết lúc còn sống đáng yêu ra sao, tràn đầy khát
khao đối với cuộc sống thế nào. Mắt thấy không thể vớt những thi thể trẻ
em kia, hai hốc mắt Nhiếp Phong vô thức chảy xuống hai hàng lệ nóng.

Cuối cùng nó cũng không chịu được nữa, quỳ xuống khóc lớn…

Ông trời ơi! Vì sao lại tàn nhẫn đến vậy, bắt những thôn dân không có

khả năng chống cự phải vùi mình trong sóng dữ? Bọn họ ngu muội vô tri,
hoài nghi không tin, vì sao còn muốn những đứa trẻ vô tội kia phải mất
mạng?

Những đứa trẻ kia sinh ra trong nhà nghèo, vốn đã thấp hèn như cây cỏ,

ngay cả ăn cũng không no, bây giờ cả cái mạng nhỏ cũng không còn.

Đoạn Lãng nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai Nhiếp Phong, thấp giọng an ủi:

“Phong…đừng…buồn nữa, chúng ta…đã cố hết sức…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.