PHONG VÂN - Trang 629

A Thiết y lời đặt bát cháo kia tới trước mặt Từ má, vô tình nhận ra trong

bát của Từ má chỉ là cháo trắng, không hề có thịt.

Chỉ có bát của A Hắc và A Thiết mới có thịt…

Hả? Sao lại như vậy được?

Có lẽ trong nhà thực ra chỉ có hai miếng thịt nhưng người lại có ba, cho

nên Từ má đành phải…

Thương thay tấm lòng cha mẹ.

Bà sợ A Thiết đưa nhầm, ngón tay gầy guộc cẩn thận lần sờ mép bát cho

đến khi sờ thấy chỗ mẻ kia mới tin chắc đây là cái bát mà bà đã “sớm có
sắp đặt”, ngay cả nửa miếng thịt mỏng như cánh ve cũng không dám bỏ
vào cháo. Bà nhẹ nhàng thở phào, sợ bị lộ chuyện nên vội vàng gượng cười
nói:

“Nào nào nào! Ăn nhanh đi! Cháo nguội sẽ không ngon đâu…”

Lòng A Thiết trầm hẳn xuống, quay đầu nhìn A Hắc.

A Hắc vẫn không tỏ vẻ gì, có lẽ cũng chưa phát hiện ra.

Nhìn người mẹ để hai huynh đệ hắn được ăn ngon mặc tốt hơn một chút

mà chính mình phải nhịn ăn nhịn mặc, áo quần lam lũ, gương mặt khắc
khổ. Nhìn ánh mắt mờ đục của mẹ, A Thiết đột nhiên cảm thấy không đành
lòng.

Hắn bỗng nhiên gắp lấy miếng thịt trong bát cháo của mình, nhanh như

chớp bỏ vào trong bát cháo của mẹ.

Từ má hai mắt đã gần mù, dĩ nhiên là không nhìn thấy động tác của hắn,

A Hắc vẫn cúi đầu, tựa như không nhìn thấy gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.