PHONG VÂN - Trang 69

Biến đổi này thật sự nằm ngoài ý liệu của Hoắc Bộ Thiên, lập tức không

cần ngẫm nghĩ, chạy ra khỏi bụi rậm, ôm lấy Bộ Kinh Vân vào trong lòng,
chỉ thấy gương mặt hắn xanh xao tái nhợt, sớm đã ngất đi, thân thể lại nóng
rực như lửa, hiển nhiên đứa nhỏ này đã nhiễm bệnh. Hắn không ngại lao
khổ đi tìm nhân sâm hoang dã, sau khi về nhà lại sợ hãi nghe lời trăn trối,
ngay cả tâm linh nhỏ bé vẫn có thể chịu được, nhưng dù sao thân thể vẫn là
một đứa nhỏ.

Hoắc Bộ Thiên nhìn đôi tùng nê trên mặt đất, đột nhiên cảm khái thở

dài :” Có đôi khi, con người đang ở lúc đau khổ nhất, thì cũng không nhất
định phải chảy lệ, Ngọc Nùng nàng sao phải khổ sở đến chết vẫn muốn
cưỡng cầu giọt lệ của con mình?” Hắn một bên cảm than một bên ôm lấy
Bộ Kinh Vân buồn bã rời đi.

Bình mình dần dần chiếu vào trong phòng, nhẹ vỗ về khuôn mặt lạnh

lùng của Bộ Kinh Vân, Hắn chậm rãi mở mắt, lập tức phát hiện Hoắc Bộ
Thiên ngồi ở bên giường, đang lau lau mồ hôi trên trán hắn.

Vẻ mặt Hoắc Bộ Thiên vốn mệt mỏi, lúc này thấy Bộ Kinh Vân tỉnh

dây, lấp tức che dấu vẻ ủ rũ, chấn hưng tinh thần, nặn ra một ý cười ấm áp,
nhẹ giọng hỏi :” Ngươi đã tỉnh lại ?”

Bộ Kinh Vân vẫn như cũ không đáp, thầm muốn lấy tay chống người

dậy, nhưng toàn thân vô lực, buộc phải nằm ở trên giường.

Hoắc Bộ Thiên mỉm cười nói :” Đừng nóng vội, ngươi đã hôn mê cả

đêm, bây giờ đại phu mới đi sắc thuốc, hãy nghĩ ngơi thêm một chút đi.”

Lúc này có tiếng gõ cửa, cửa mở ra, Phúc tẩu bưng một chén cháo loãng

đến, nói :” Lão gia, người thức cả đêm không ngủ, thật khổ cực, không
bằng để ta chăm sóc thiếu gia đi.”

Hoắc Bộ Thiên tiếp lấy chén cháo, nói :” Không cần đâu, ngươi cứ lui

trước đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.