PHONG VÂN - Trang 709

Nhưng mà A Thiết vẫn không thể biết được. Hắn chỉ biết mình đã được

cứu tới đây, khí lực cũng dần dần khôi phục.

Hắn chậm rãi mở mắt, trước hết là thấy xung quanh là một màn đêm u

ám vô cùng, hắn không rõ mình rốt cuộc là đang ở nơi nào.

Sau đó, ánh mắt của hắn chậm rãi lưu chuyển, cuối cùng thấy một người

đang lặng lẽ ngồi trong góc.

Nàng!

Nàng hiện tại đang ngồi ở trước mặt hắn, một thân y phục trắng tinh, dù

không nhìn thấy dung mạo nàng nhưng theo bóng dáng mà đoán, A Thiết
cảm thấy nàng giống như một pho tượng xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.

Đáng tiếc, những thứ quá hoàn mỹ thường chỉ để người ta thưởng thức

hoặc đố kỵ, chứ không thể nắm lấy.

Có lẽ chính vì vậy mà nàng không có duyên với hết thảy bi hoan ly hợp

nhân gian.

Không chỉ vô duyên, hơn nửa đời nàng phải chịu sự trói buộc nhiều hơn

người thường, có thể nói là thân bất do kỷ.

Nàng chỉ có một tâm nguyện, hy vọng hôm nay có thể làm được, đó là

có thể trầm mình giữa khói lửa nhân gian, có thể làm điều mình thích…

Thích người mình thích!

“Huynh tỉnh rồi à?” Nàng chưa quay đầu đã có thể nghe thấy tiếng A

Thiết chuyển động đôi mắt, thật là kinh người.

A Thiết cố gắng hít một hơi, yếu ớt nói:

“Cô…là…ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.