Jem nhìn cô bằng đôi mắt bạc. “Kẻ ăn mày rách rưới đang chịu đói
chịu rét,” anh nói. “Một kẻ có thể sẽ chết cóng.”
Tessa nghĩ tới những tờ giấy bìa bịt các kẽ hở cửa sổ căn hộ của cô tại
New York. Nhưng chí ít cô cũng có phòng ngủ, có chỗ để ngả lưng, và
có dì Harriet nấu cho cô một bát xúp nóng hay pha một tách trà ấm. Cô
thật may mắn.
Xe ngựa dừng tại một góc đường trông không lấy gì làm thân thiện.
Bên kia đường, ánh sáng từ một quán rượu ùa ra đường, chiếu tỏ dòng
khách say quắc cần câu đều đặn đi ra, một vài gã còn trái ôm phải ấp
mấy cô ả váy áo thì lòe loẹt ố bẩn còn má thì đánh phấn hồng rực như
tuồng chèo. Ở đâu đó có người đang ông ổng ca bài Lizzie Vickers độc
ác.
Jem nắm tay cô. “Anh không thể dùng phép che mờ em khỏi ánh mắt
của đám người phàm,” anh nói, “Vậy nên hãy cúi đầu và đi sát anh nhé.”
Tessa nhoẻn miệng cười nhưng không rụt tay lại. “Anh nói rồi mà.”
Anh đưa tay qua chỗ cô và mở cửa. Anh nhảy xuống vỉa hè và giúp
cô xuống theo, kéo cô sát bên mình. Tessa nhìn khắp con phố. Vài người
ơ hờ liếc nhìn hai người, nhưng nhìn chung chẳng ai để ý tới họ. Họ đi
về phía ngôi nhà có cánh cửa hẹp sơn đỏ. Nhà này cũng có thềm trước,
nhưng có điều hoàn toàn vắng bóng dân vô gia cư. Không ai ngồi trên
đó. Jem bước nhanh tới, kéo cô theo sau, và gõ cửa thình thình.
Một lát sau, một người phụ nữ mặc váy dài đỏ, bó sát tới nỗi làm mắt
Tessa như muốn lòi tròng, ra mở cửa. Tóc cô ả đen huyền, búi gọn gàng
bằng một đôi trâm vàng. Nước da ả rất tái, còn mắt thì kẻ viền đen sẫm –
nhưng nhìn kĩ, Tessa nhận ra ả là người da trắng, không phải người ngoại
quốc. Đôi môi đỏ quạch của ả trề ra khi mắt nhìn tới Jem.
“Không,” ả nói. “Đây không tiếp Nephilim.”
Ả định đóng cửa, nhưng Jem đã giơ gậy; lưỡi dao bật ra từ đế gậy giữ
cửa mở rộng. “Không sao hết,” anh nói. “Chúng tôi không đại diện Clave
tới đây. Đây là chuyện riêng tư.”
Ả nheo mắt.