Hồi đó chị đã nắm tay Will, và Will kệ nó nằm trong đó như một vật
chết. Will đã cắn môi dưới, dù có vẻ không hề để ý, và máu đã chảy
xuống cằm, nhỏ xuống áo. Charlotte, chị sẽ nói với em chứ? Chị sẽ nói
cho em biết nếu có chuyện gì xảy ra với họ?
Will, chị không thể.
Em biết Luật. Em chỉ muốn biết họ còn sống. Mắt Will như van lơn.
Charlotte, làm ơn.
“Charlotte ơi?”
Chị thôi nhìn ngọn lửa. Jem đang đứng ở ngưỡng cửa phòng khách.
Charlotte, vẫn rối trong mạng nhện của quá khứ, chớp mắt nhìn Jem. Khi
Jem từ Thượng Hải tới đây, tóc và mắt Jem đen như mực. Qua thời gian,
chúng ngả bạc như đồng bị ôxi hóa thành gỉ đồng khi thuốc phiện ngấm
vào máu thịt, thay đổi Jem, chậm rãi giết chết Jem.
“James,” chị nói. “Muộn rồi nhỉ?”
“Mười một giờ rồi.” Jem nghiêng đầu nhìn chị. “Chị ổn không? Chị
trông như tâm trí ở tận đẩu tận đâu vậy.”
“Không, chị chỉ...” Chị vung tay qua loa. “Do chuyện Mortmain ấy
mà.”
“Em có chuyện muốn hỏi,” Jem vừa nói vừa tiến sâu hơn vào phòng
khách và hạ giọng. “Không phải hoàn toàn không liên quan. Hôm nay
trong buổi tập, Gabriel có nói...”
“Em ở đó?”
Jem lắc đầu. “Sophie kể. Cô ấy không hay đưa chuyện, nhưng cô ấy
lo lắng quá và em không thể trách được. Gabriel nói rằng cậu của anh ta
tự tử và do chuyện ấy mà mẹ anh ta chết vì quá đau lòng, tất cả là vì... vì
bố chị.”
“Bố chị?” Charlotte bối rối.
“Rõ ràng cậu của Gabriel, Silas, đã phạm luật và bị bố chị phát hiện.
Ông đã tố cáo lên Clave. Vì xấu hổ mà người này tự tử, còn bà
Lightwood chết vì buồn. Trích nguyên văn lời Gabriel thì 'Nhà Fairchild
chẳng quan tâm tới ai trừ bản thân họ và Luật!’”
“Còn em kể là vì...?”