Jem ngẩng phắt lên, và anh ngay lập tức lùi khỏi cửa phòng Tessa, trở
về hướng phòng mình. Gương mặt anh lộ vẻ bối rối. “Chắc tôi không
nên ngạc nhiên khi thấy bồ đi lang thang trong hành lang vào giờ này.”
“Tôi nghĩ nếu giờ này bồ không thấy tôi ở ngoài hành lang thì mới là
lạ,” Will nói. “Sao bồ còn thức? Bồ ổn chứ?”
Jem liếc cửa phòng Tessa một lần cuối rồi nhìn Will. “Tôi định đi xin
lỗi Tessa,” Jem nói. “Tôi nghĩ tiếng vĩ cầm của tôi khiến cô ấy không
ngủ được. Bồ đã đi đâu vậy? Lại thậm thụt hẹn hò với Nigel Sáu Ngón
hả?”
Will cười toe toét, nhưng Jem không đáp lại. “Tôi có đồ cho bồ đây.
Thôi nào, cho tôi vào phòng bồ đi. Tôi không muốn đứng cả đêm ngoài
hành lang đâu.”
Sau một thoáng lưỡng lự, Jem nhún vai và mở cửa phòng. Jem đi vào,
Will theo sau; Will đóng cửa và cài chốt trong lúc Jem ngồi xuống ghế
bành. Lò được cời lên nhưng lửa chỉ lom rom. Jem nhìn Will. “Thế có
chuyện gì...” Anh lên tiếng rồi bỗng cúi gập xuống, ho sù sụ. Cơn phát
bệnh qua rất nhanh, trước khi Will kịp nhúc nhích hay lên tiếng, nhưng
khi Jem ngồi thẳng dậy và quệt tay qua miệng, mu bàn tay anh nhuốm
máu đỏ. Anh hờ hững nhìn vết máu.
Will buồn ghê gớm. Anh tiến tới chỗ parabatai của mình và đưa khăn
tay cho Jem, rồi chìa gói ngân phiến vừa mua từ Whitechapel ra. “Đây,”
Will ngượng nghịu nói. Đây là lần đầu tiên anh thấy ngượng nghịu trong
suốt năm năm chơi cùng Jem. “Tôi vừa quay lại Whitechapel, mua nó
cho bồ.”
Jem, đã lau sạch máu trên tay bằng khăn của Will, cầm cái gói và nhìn
hộp ngân phiến. “Tôi có đủ rồi,” Jem bảo. “Ít nhất trong một tháng nữa.”
Rồi khi Jem ngước lên, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt anh.
“Tessa có nói với bồ...”
“Nói gì?”
“Không có gì. Hôm kia tôi làm đổ ngân phiến. Tôi cũng thu được gần
hết về.” Jem đặt cái gói xuống bàn bên cạnh. “Cái này không cần thiết.”
Will ngồi xuống cái rương dưới chân giường Jem. Anh ghét ngồi ở đó
– chân anh quá dài, anh luôn thấy mình như một người trưởng thành thu